Cả ngày hôm đó, Chu Mỹ Tây cứ như ngồi trên đống lửa.
Đặc biệt là lúc ăn trưa, người ngồi sau lưng cô còn cố tình nói móc nói xéo với âm lượng đủ để cô nghe thấy, rằng mình làm trâu làm ngựa cho công ty, kết quả tăng ca đến bữa cơm cũng không có mà ăn.
Chu Mỹ Tây vừa thấy có lỗi, lại vừa thấy phiền phức.
Ai mà khổ như nhân viên hành chính chứ? Làm tốt thì là chuyện đương nhiên, làm tàm tạm thì sẽ bị soi mói mãi, còn một khi đã thực sự xảy ra sai sót, thì chính là tội đồ của cả công ty.
Gần đến giờ tan làm, Tiểu Tống lại mang đến tin mới: Lăng tổng đã nói chuyện với bên Nhân sự rồi.
Chu Mỹ Tây giật mình, vội hỏi: "Lăng tổng đến công ty à?"
"Không, nghe nói là gọi điện thoại. Tôi thấy trưởng phòng của họ tất bật ngược xuôi, chắc là sắp có biến rồi."
Thế là, ngoài cảm giác như ngồi trên đống lửa, Chu Mỹ Tây còn bắt đầu thấy thấp thỏm lo âu.
Đến hôm sau, tin Lăng tổng muốn tuyển thêm một nhân viên hành chính mới như mọc thêm cánh, bay khắp cả công ty.
Rõ ràng là nhắm vào chuyện đặt cơm tối hôm đó.
Bởi vì tin này vừa được tung ra, không ít người đã hả hê cười trên nỗi đau của người khác, thậm chí còn có người ở phòng trà nước nói những câu đầy tính chỉ điểm như "rõ ràng là nên thay người chứ không phải tuyển mới, kẻ đức không xứng với vị, lấy tư cách gì mà nhận lương công ty".
Mặc dù đều là nhân viên hành chính, nhưng vì hôm đó Chu Mỹ Tây là người phụ trách đặt cơm, nên trưởng phòng và Tiểu Tống hoàn toàn không bị liên lụy. Chỉ có mình cô trở thành mục tiêu công kích của mọi người, đi đến đâu cũng bị người ta cố tình lơ đi, chỉ liếc xéo cô bằng đuôi mắt.
Chu Mỹ Tây cảm thấy vừa mất mặt, vừa có chút ấm ức, nhưng trên hết là sự bực bội. Người khác không biết thì đã đành, chẳng lẽ Lăng Nguyệt lại không biết vì sao hôm đó cô không thể lo được chuyện đặt đồ ăn hay sao?
Sau khi nhận chỉ thị trực tiếp từ Lăng Nguyệt, phòng nhân sự đã hành động nhanh đến bất ngờ. Ngay trong ngày hôm đó, họ đã đăng tin lên trang web tuyển dụng, sau đó dành hai ngày để sàng lọc hồ sơ, và đến ngày thứ ba thì tổ chức phỏng vấn.
Cuối năm thường khó tuyển người, nhưng thực tế vị trí hành chính lại rất dễ tuyển, bởi vì về cơ bản nó không có yêu cầu gì khắt khe về chuyên môn, mà phúc lợi đãi ngộ của công ty họ lại tốt đến thế.
Hôm đó họ đã phỏng vấn năm người, và cuối cùng chốt lại một cô gái.
Tiểu Tống lén lút chia sẻ với cô tin tức mà anh ta hóng được: "Nghe nói người được giữ lại là suất nội bộ đấy."
"Không phải có đến ba người là suất nội bộ sao?" Trước đó phòng nhân sự có gửi hồ sơ cho trưởng phòng, dù sao thì cũng là tuyển nhân viên hành chính, nên chắc chắn phải hỏi ý kiến của trưởng phòng rồi. Lúc đó chị ấy cũng có đưa cho Chu Mỹ Tây xem. "Vậy người được giữ lại là ai?"
"Là người có chống lưng đó."
Chu Mỹ Tây lập tức trao đổi ánh mắt với Tiểu Tống, thầm hỏi: "Ai chống lưng thế?"
"Trưởng phòng Nghiên cứu và Phát triển đó." Tiểu Tống nói nhỏ. Lúc này cửa văn phòng đang đóng, mà trưởng phòng cũng chưa đến, thế nên Tiểu Tống chẳng giữ kẽ gì cả.
"Người ta nói rồi, bên R&D của họ quanh năm tăng ca, hậu cần mà không đảm bảo thì làm sao được. Thế là họ bèn cài một người của mình vào, bên nhân sự cũng ngầm đồng ý luôn."
Chu Mỹ Tây cạn lời.
Lần này hiệu suất của phòng nhân sự cao đến lạ thường, chỉ đến buổi chiều là họ đã gửi thông báo tuyển dụng trên cả mạng nội bộ và trong nhóm chat của công ty.
"Trưởng phòng ơi, nhân viên mới sẽ nhận việc sau Tết Dương lịch phải không ạ?" Chu Mỹ Tây ló đầu sang hỏi.
Trưởng phòng quay lại: "Vẫn còn gọi tôi là trưởng phòng à?"
Chu Mỹ Tây: "Hả?"
Tiểu Tống nghiêng đầu cười nói: "Cô ấy chắc chắn là chưa xem kỹ thông báo rồi."
Thông báo gì chứ?
Chu Mỹ Tây lập tức hiểu ra, vội lướt tìm tệp tin trong nhóm chat rồi mở ra xem. Cô phát hiện đó không chỉ là một thông báo tuyển dụng, mà bên dưới còn có cả một quyết định bổ nhiệm.
Trưởng phòng được điều chuyển sang phòng Nhân sự, còn Chu Mỹ Tây được bổ nhiệm làm Trưởng phòng Hành chính.
Chu Mỹ Tây sững người một lúc.
Thật ra, suốt thời gian qua cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, gần như đã mặc định rằng vị trí trưởng phòng của mình đã tan thành mây khói. Bởi vì cô cảm thấy mình đã làm hỏng chuyện, mà lại còn là một chuyện nhỏ nhặt như vậy, nên cô cứ ngỡ Lăng Nguyệt sẽ thất vọng về mình.
Tất cả những ấm ức mà cô phải chịu đựng suốt thời gian qua bỗng chốc tan biến như bong bóng bị vỡ. Thay vào đó, lòng biết ơn đối với Tổng giám đốc Lăng lại hóa thành những quả bong bóng mới, lấp đầy trái tim cô, căng phồng lên, và dường như sắp sửa vỡ òa ra.
Tuy chỉ là một chức trưởng phòng nhỏ, nhưng mỗi tháng cũng có thể nhận thêm được vài trăm tệ. Các khoản bảo hiểm và phúc lợi cũng được nâng lên một bậc, thưởng cuối năm cũng có thể nhiều hơn cả nghìn tệ.
Quan trọng nhất là, việc thăng chức cho cô ngay vào thời điểm này chẳng khác nào một sự khẳng định dành cho cô. Cô cảm nhận được sự che chở nho nhỏ đến từ cấp trên.
Những lời nói bóng nói gió trong công ty đương nhiên cũng không còn nghe thấy nữa.