Khi Con Tim Rung Động

Chương 20: Sai sót

Trước Sau

break

Hai người xách đồ đi ngược trở lại. Chu Mỹ Tây định giúp một tay, nhưng Lăng Nguyệt lại lắc đầu, né bàn tay đang đưa tới của cô. Không chỉ vậy, khi đi đến con dốc nhỏ ban nãy cô suýt trượt chân, Lăng Nguyệt còn dành ra một tay để cầm giúp cô chiếc ô, rồi nhắc cô đi chậm lại.

Chu Mỹ Tây khẽ nhấc vạt áo khoác, vững vàng bước lên con dốc.

Cũng may là xe của Ngô tổng không ở xa. Vừa đến bên cạnh xe, Chu Mỹ Tây liền nhân lúc họ đang cất bộ dụng cụ câu cá, nhanh tay lẹ mắt đặt luôn cả chồng quà vào trong.

“Nhà tôi ở ngay gần đây thôi, cứ men theo bờ sông đi về phía trước là đến khu dân cư đó. Cậu cứ đi theo xe tôi là được.” Ngô tổng nói.

Lăng Nguyệt gật đầu: “Vâng ạ.”

Sau khi Ngô tổng lên xe, Lăng Nguyệt và Chu Mỹ Tây mới quay người đi về phía xe của mình.

“Đi cùng nhau nhé?” Lăng Nguyệt hỏi cô: “Cô cũng chưa ăn tối, phải không?”

Chu Mỹ Tây hơi ngẩn người, rồi buột miệng đáp theo phản xạ: “Tôi còn phải đến chỗ Lý tổng một chuyến, với lại tôi không biết uống rượu.”

Nghe vậy, Lăng Nguyệt bật cười, giải thích: “Cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý bảo cô đi tiếp rượu.”

Chu Mỹ Tây lại hiểu ra ý khác. Lẽ nào ý anh là uống rượu rồi thì không thể lái xe về? Cô vội vàng nói thêm: “Ồ, vậy để tôi giao đồ xong sẽ quay lại đón ngài.”

“...” Lăng Nguyệt có chút bất đắc dĩ: “Ngô tổng chỉ nói đùa thôi, ông ấy không hút thuốc, cũng không uống rượu.”

Nghe đến đây, Chu Mỹ Tây mỉm cười, cuối cùng cũng hiểu ra anh chỉ đơn thuần mời cô cùng đi ăn một bữa cơm mà thôi. “Lăng tổng khách sáo quá. Tôi vẫn chưa đói lắm, lát nữa vào trong thành phố ăn tạm gì đó là được rồi ạ. Nếu đến nhà Ngô tổng ăn cơm, tôi sợ sẽ làm lỡ dở thời gian với Lý tổng, vì đã hẹn trước tám giờ rồi.”

Cũng phải, Lăng Nguyệt gật đầu, riêng món ba ba hầm cũng đã mất hơn nửa tiếng rồi.

“Vất vả cho cô rồi.” Lăng Nguyệt che ô tiễn cô đến tận xe. Anh nhìn chiếc mũ lưỡi trai trên đầu cô, ngỡ rằng trong xe cô không có ô, bèn đưa chiếc ô trong tay mình cho cô: “Đường trơn, lái xe cẩn thận.”

Chu Mỹ Tây theo phản xạ nhận lấy. Mãi đến khi Lăng Nguyệt đội mưa quay người đi về phía xe của mình, cô mới sực nhớ ra là mình có ô.

-

Sáng hôm sau, Chu Mỹ Tây vừa đến công ty thì Tiểu Tống đã đóng cửa lại, kéo cô vào một góc rồi thì thầm: "Bà ơi, tôi nói bà nghe, tối qua có chuyện rồi đấy, bà chuẩn bị tâm lý trước đi."

Chu Mỹ Tây mơ hồ khó hiểu: "Sao thế?"

"Tối qua phòng Nghiên cứu và Phát triển tăng ca đúng không? Tôi với trưởng phòng về trước rồi, là bà đặt đồ ăn cho họ phải không?"

Sắc mặt Chu Mỹ Tây hơi sững lại, lờ mờ có dự cảm chẳng lành. "Là tôi đặt, nhưng tối qua sau khi đặt xong thì Lăng tổng gọi tôi đi mất, nên tôi không đợi được đến lúc đồ ăn giao tới."

Vì trước đây chia phần ăn hay xảy ra vấn đề, nên mỗi khi đặt số lượng lớn và nhiều loại, cô đều sẽ ra phòng trà nước để đối chiếu với danh sách rồi chia phần. Tối qua cô đi vội, chỉ dặn lễ tân một tiếng nhờ cô ấy để ý nhận đồ ăn giúp.

"Tôi cũng xem nhóm chat của họ chê bai mới biết. Họ phàn nàn rằng đồ ăn được chia loạn xạ cả lên, đầu tiên là số lượng đã không đúng, thịt bò chỉ có vài phần, còn lại toàn là thịt gà. Mấy người bên phòng Marketing và phòng Dự án cũng tăng ca, có vài người không đặt trước cũng ra lấy, thành ra phòng R&D không đủ suất, mà các món cũng bị nhầm lẫn tùm lum." Tiểu Tống kể.

Chuyện này tối qua về đến nhà xem tin nhắn Chu Mỹ Tây mới biết. Chủ nhà hàng cũng không gọi cho cô, mà chỉ để lại một tin nhắn, rồi tự ý thay thế món bị thiếu.

Lúc đó cô đang lái xe nên đã bỏ qua tin nhắn này.

"Trái cây đặt về cũng bị hư hết." Tiểu Tống nói thêm. "Tối qua bọn họ cãi nhau ầm ĩ trong nhóm chat riêng, rồi mấy vị trưởng phòng lại phản ánh lên phòng Nhân sự. Bà cũng biết rồi đấy, mấy người bên Nhân sự, thích nhất là đi mách lẻo."

Ngụ ý là sáng nay chắc chắn chuyện đã đến tai Lăng tổng rồi.

Biểu cảm trên mặt Chu Mỹ Tây như rạn nứt.

Cô thật sự cảm thấy mệt mỏi và dù có ba đầu sáu tay cũng không xuể.

Thế nhưng, cô không thể trách trưởng phòng cứ đến giờ là tan làm đi đón con, cũng không thể trách Tiểu Tống vừa tan làm đã phải đi lo việc riêng giống mình. Lẽ nào lại có thể trách Lăng tổng đã đột ngột gọi cô đi, làm xáo trộn hết nhịp độ công việc của cô sao?

Xảy ra sai sót, người khác sẽ chỉ nghĩ là do năng lực của cô yếu kém.

Phòng trà nước bừa bộn không chịu nổi, rõ ràng bữa ăn tăng ca tối qua đã khiến mọi người bất mãn, ăn xong cũng chẳng buồn dọn dẹp.

Chu Mỹ Tây đeo găng tay vào rồi lặng lẽ dọn dẹp, lại chụp ảnh đống trái cây trong thùng rác gửi cho cửa hàng, sau đó giao cho Tiểu Tống đi cãi lý đòi bồi thường.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc