Khi Con Tim Rung Động

Chương 19: Câu được ba ba

Trước Sau

break

Chu Mỹ Tây vội vàng dọn dẹp bàn làm việc, sau đó quàng khăn, cầm túi xách, tắt đèn đóng cửa rồi chạy xuống.

Lăng Nguyệt đợi cô trong xe, Chu Mỹ Tây không lên xe, mà đi đến bên ghế lái hơi cúi người xuống, người bên trong lập tức hạ cửa kính xe.

"Lăng tổng, tôi lái xe theo sau ngài nhé, lát nữa tặng quà xong cho Ngô tổng tôi còn phải tặng cho Lý tổng nữa." Chu Mỹ Tây nói.

Lăng Nguyệt gật đầu: "Được."

Lăng Nguyệt lái xe đi trước, Chu Mỹ Tây lái xe của mình theo sau anh.

Ra khỏi hầm xe mới phát hiện bên ngoài đang mưa, mưa không lớn, nhưng lại gặp phải giờ cao điểm buổi tối, không ngoài dự đoán là kẹt xe.

Chịu đựng qua đoạn đường ùn tắc trong nội thành, xe của Lăng Nguyệt chạy thẳng ra bờ sông, cuối cùng dừng xe ở gầm cầu.

Lăng Nguyệt bung một chiếc ô đen bước xuống xe. Trên xe Chu Mỹ Tây cũng có ô, nhưng cô phải xách đồ, tự nhiên không tiện bung ô, bèn đưa tay lấy chiếc mũ lưỡi trai ở ghế phụ đội lên đầu, xuống xe ra cốp sau lấy đồ.

Tiếng bước chân đến gần, Lăng Nguyệt cầm ô đi tới bên cạnh cô, vừa giơ ô lên trên đỉnh đầu che mưa cho cô, vừa vươn tay cầm giúp cô mấy cái túi: "Là những thứ này phải không?"

"Vâng, cảm ơn Lăng tổng." Chu Mỹ Tây không khách sáo với anh, cầm lấy túi đồ còn lại rồi đóng cốp xe, cùng anh đi xuống.

Người đàn ông rất cao, nhưng trước đây khoảng cách giữa hai người luôn là khoảng cách xã giao thông thường, Chu Mỹ Tây chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy mắt anh. Lúc này đi sóng vai rồi, Chu Mỹ Tây mới nhận ra khi mình nhìn thẳng thì chỉ thấy được yết hầu của anh.

Con đường nhỏ ven sông sau cơn mưa có chút lầy lội và trơn trượt. Chu Mỹ Tây vừa xách túi, lại vừa phải cố gắng hết sức để không dựa quá gần vào Lăng Nguyệt, nên đi lại không tránh khỏi có chút vất vả.

Lúc đi xuống một con dốc nhỏ, Lăng Nguyệt chân dài một bước là xuống được. Chu Mỹ Tây mặc chiếc áo phao dài đến đầu gối, bước chân có chút bị hạn chế, lúc đi xuống không những bị vấp một cái mà còn trượt chân.

Chu Mỹ Tây còn chưa kịp kêu lên một tiếng kinh ngạc, đã bị Lăng Nguyệt nắm lấy cánh tay kéo mạnh một cái.

Chu Mỹ Tây vội vàng thuận theo lực kéo của anh để đứng vững lại, rồi hơi ngượng ngùng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn Lăng tổng, giày của tôi trơn quá."

"Đi chậm thôi." Lăng tổng buông tay ra, nhỏ giọng dặn dò.

Giọng nói của anh vang lên ngay trên đỉnh đầu Chu Mỹ Tây làm tim cô đập hơi nhanh.

Ý nghĩ đầu tiên là, sức anh lớn thật, một tay đã tóm lấy và giữ vững cô rồi. Vừa nãy lúc anh tóm lấy cô, Chu Mỹ Tây còn lo mình sẽ kéo cả anh ngã theo.

Ý nghĩ thứ hai là... anh thật chu đáo. Bởi vì Chu Mỹ Tây để ý thấy trước khi xuống con dốc nhỏ, anh đã đổi chiếc ô từ tay phải sang tay trái đang xách túi, để trống tay phải chính là để đề phòng cô bị ngã.

Ý nghĩ thứ ba là, chết tiệt, vừa rồi lúc anh kéo cô lại, hai người đã dựa vào nhau gần như vậy. Khi anh tóm lấy cánh tay cô, hai người hoàn toàn áp sát vào nhau, mu bàn tay của cô hình như lại chạm phải một bộ phận nào đó hơi mềm mềm.

Lăng Nguyệt trông không giống người có bụng mỡ chút nào.

Lần thứ hai rồi, Chu Mỹ Tây đã rất có kinh nghiệm. Cô nhanh chóng thu lại mọi suy nghĩ và biểu cảm, vẫn giả vờ như không biết gì, chỉ tỏ ra có chút xấu hổ: “Bộ đồ này của tôi hơi bất tiện."

Haizz, thật ra vừa rồi lúc Lăng Nguyệt đến giúp cô xách đồ, cô nên tự mình cầm một chiếc ô mới phải. Vội quá nên cô quên mất.

Nhưng nếu mỗi người một ô, hai người đi tách ra thì có lẽ cô đã ngã thẳng cẳng rồi.

"Không sao." Giọng của Lăng Nguyệt bình tĩnh không một gợn sóng: "Tôi không ngờ đường lại trơn như vậy, lẽ ra tôi nên để cô đợi tôi ở trên kia."

Mặt sông giăng một lớp sương mờ, mưa bụi rơi xuống mặt sông tạo nên từng vòng từng vòng gợn sóng nhỏ.

Ven sông có vài người ngồi câu cá rải rác. Lăng Nguyệt đi thẳng về phía một người trong số họ, đến bên cạnh cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đứng ở phía sau bên cạnh nhìn ra mặt sông.

Chu Mỹ Tây cũng ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, không nói một lời.

Nhưng trời mưa lại là lúc rất dễ câu được cá. Chẳng mấy phút sau, phao câu đã động đậy. Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xếp liền lập tức thu dây câu, cuối cùng kéo vật đã cắn câu vào bờ.

Chu Mỹ Tây nhìn kỹ lại, ồ, không ngờ lại câu được một con ba ba.

Người đó quay lại cười với Lăng Nguyệt, nói: "Tôi đang nói sao tự nhiên lại may mắn thế này, hóa ra là cậu đến, cậu nhóc này không lẽ là phúc tinh của tôi đấy chứ."

Lăng Nguyệt cười đáp: "Đâu có, là do Ngô tổng kiên nhẫn thôi."

"Vốn định câu một con cá về đãi cậu, cả buổi chiều chờ mãi chờ mãi chẳng được con nào, may mà vớ được con hàng khủng này." Ngô tổng cũng không nấn ná, lập tức đứng dậy thu dọn: "Thế nào? Đến nhà tôi làm một ly chứ? Đây là ba ba tự nhiên đấy."

"Vậy thì tôi nhất định phải mặt dày đến rồi." Lăng Nguyệt đưa ô cho Chu Mỹ Tây, cúi người xuống giúp thu dọn, nghe vậy liền thuận nước đẩy thuyền: "Vừa hay trong xe tôi cũng có mang một ít măng tươi mùa đông."

Ngô tổng cười ha hả đồng ý.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc