Trong lúc nói chuyện, cậu nhóc đáng yêu lại nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt to tròn len lén liếc trộm Chu Mỹ Tây một cái.
Chu Mỹ Tây đưa tay sờ lên nắm tay nhỏ xíu đang nắm chặt của cậu bé, cũng không nhịn được mà trêu: "Ối chà, bé tí tuổi mà mắt nhìn đã tinh thế nhỉ?"
Cục bột nhỏ lập tức đỏ bừng cả tai.
Vừa lúc đó, cửa chính lại được đẩy ra. Lăng Nguyệt bưng một thùng bia cùng một người đàn ông khác bước vào. Cậu nhóc đáng yêu vừa thấy hai người họ liền bi bô gọi, ngón tay mũm mĩm còn chỉ về phía Chu Mỹ Tây không ngừng.
Chu Mỹ Tây có chút khó hiểu, bèn liếc nhìn Lăng Tinh một cái.
Lăng Tinh dở khóc dở cười, phiên dịch ngôn ngữ trẻ con cho cô: "Thằng bé đang gọi ba và cậu tới xem người đẹp đó."
"Ừm ừm." Lăng Nguyệt đặt thùng bia xuống, đáp lại qua loa hai tiếng, sau đó nhìn về phía Chu Mỹ Tây, khẽ cong môi cười: "Để cô chê cười rồi."
Mặt Chu Mỹ Tây bất giác hơi nóng lên: “Không có đâu ạ, cậu bé đáng yêu lắm."
Lăng Tinh bế con cùng chồng lên lầu cất hành lý. Lăng Nguyệt cúi người bưng thùng bia vào bếp, Chu Mỹ Tây đi theo sau anh, nhỏ giọng báo cáo: "Lăng tổng, nguyên liệu phần lớn đã mua xong rồi ạ, có một vài thứ không tìm thấy nên tôi đã mua đồ khác thay thế, chắc là vẫn dùng được."
"Ừm." Lăng Nguyệt đảo mắt một vòng quanh căn bếp đã được cô dọn dẹp ngăn nắp, gọn gàng. Anh không hề ngạc nhiên, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái. "Vất vả cho cô rồi."
Tiểu Tần tuy cũng có dọn dẹp, nhưng dù sao cũng khác con gái. Trên mặt bàn bếp mà Chu Mỹ Tây đã dùng qua thậm chí không thấy một giọt nước nào.
Anh thật sự cảm thấy mình đúng là có mắt không tròng, lúc mới vào công ty sao lại không nghĩ đến việc giành cô về làm trợ lý cho mình nhỉ?
"Không vất vả đâu ạ, có tiền tăng ca mà." Chu Mỹ Tây mỉm cười, rồi nói tiếp: "Vậy nếu Lăng tổng không còn việc gì khác thì tôi xin phép về trước ạ?"
Lăng Nguyệt giơ cổ tay lên xem đồng hồ, rồi lên tiếng giữ lại: "Cũng đến giờ này rồi, hay là cô dùng bữa trưa xong rồi hẵng về?"
Chu Mỹ Tây vội vàng xua tay: "Không cần đâu ạ, không cần đâu ạ, cảm ơn Lăng tổng. Tôi vừa mới ăn chút sandwich rồi, vẫn chưa đói."
Lăng Nguyệt cũng không ép, nói một tiếng "Được" rồi tiễn cô ra tận cửa, đứng nhìn cô lái xe rời đi.
Nghe thấy tiếng xe, Lăng Tinh từ trên lầu đi xuống. Thấy người đã đi rồi, cô ấy không nhịn được mà trách móc Lăng Nguyệt: "Sao không giữ người ta ở lại."
Lăng Nguyệt nghe ra được ngụ ý trong lời của em gái, lập tức bất đắc dĩ giải thích: "Cô ấy là trợ lý của anh."
Lăng Tinh liếc anh một cái với nụ cười đầy ẩn ý: "Anh nghĩ đi đâu thế? Em chỉ nói là Chúc Chúc thích chị ấy, bảo anh giữ người ta ở lại chơi một lúc thôi mà."
Lăng Nguyệt nghẹn lời.
"Anh đổi trợ lý từ khi nào thế?" Lăng Tinh đi đến bên sofa, thấy trên bàn trà có đĩa trái cây tươi vừa được cắt gọt, liền cầm một miếng cam cho vào miệng. "Nhưng mà con gái đúng là chu đáo hơn thật. Có cả hoa, có cả trái cây cắt sẵn. Vừa nãy em vào phòng xem thử, trong phòng tắm còn đặt cả nến thơm nữa."
"Vợ của Tiểu Tần bị trầm cảm sau sinh, anh cho cậu ấy nghỉ ba tháng, tạm thời để cô ấy sang thay thế." Lăng Nguyệt nói. "Cô ấy là nhân viên hành chính của công ty, năng lực làm việc rất tốt."
Hơn nữa còn rất chú trọng đến tiểu tiết.
Lăng Nguyệt nhớ lại, lúc anh mới vào công ty, ngoài các trưởng bộ phận ra, người đầu tiên để lại ấn tượng sâu sắc cho anh chính là cô.
Mỗi lần anh đến công ty sớm đều thấy cô đang bận rộn trong phòng trà, lau chùi máy móc và mặt bàn, sắp xếp lại tủ lạnh và các túi trà, dù rõ ràng ngày nào cũng có dì lao công dọn dẹp.
Cô ấy dọn dẹp phòng trà sáng sủa, rộng rãi và ngăn nắp. Cái máy pha cà phê kia đã dùng mấy năm rồi mà vẫn sáng bóng như mới.
Một nhân viên hành chính tốt như vậy mà trong công ty vẫn có người nói ra nói vào sau lưng, anh nghe mà còn thấy bất bình thay cho cô.
Lăng Tinh không khỏi nhướng mày: "Anh đang hơi nguy hiểm rồi đấy."
Lăng Nguyệt khó hiểu nhìn sang.
"Vừa xinh đẹp, làm việc lại hợp ý anh như thế." Lăng Tinh nhếch môi, cô ấy nhạy bén ngửi thấy có gì đó không ổn, vẻ mặt hiện rõ sự hóng hớt. "Tính cách hình như cũng vừa đúng kiểu anh thấy thoải mái."
"Cô ấy là cấp dưới của anh." Lăng Nguyệt không để tâm, cảm thấy Lăng Tinh nghĩ nhiều rồi. "Hơn nữa, chúng anh đã quen nhau mấy năm rồi."
Ngụ ý là: Nếu đúng là gu của anh thì đã thích từ lâu rồi.
Nhưng Lăng Tinh lại không cho là vậy: "Anh cũng đâu phải kiểu người yêu từ cái nhìn đầu tiên. Với lại, em với Trần Tử Ngạn cũng quen nhau từ nhỏ đấy thôi, chẳng phải cũng có lúc tự nhiên thích anh ấy hay sao?"
Cô vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng cười vang lên từ phía sau.
Sắc mặt Lăng Tinh lập tức sa sầm lại.
Trần Tử Ngạn đang ôm Chúc Chúc, mặt mày hớn hở nói: “Thật trùng hợp, vừa mới xuống lầu đã nghe có người đang tỏ tình với anh.”
Lăng Tinh: “...Em đang tỏ tình với chó.”
Trần Tử Ngạn: “He he.”