Trong lòng cậu hoảng hốt. Chim hoàng yến vốn chỉ là vật hi sinh, đến cả cái tên cũng không có. Nhỡ đâu Bạc Thừa Ngạn từ buổi tiệc mang về một người mới thì sao?
Như thể khởi động chương trình phòng vệ tự nhiên, thiếu niên lập tức vòng tay qua eo ôm chặt lấy người đàn ông, thấp giọng: "Bạc tiên sinh... anh không được để mắt tới người khác..."
Nhưng đồng thời...
[Thời buổi này việc làm khó khăn lắm, đại lão, anh đừng bắt tôi phải cạnh tranh suất việc làm với người khác có được không? Tiền học phí của mấy năm sau của tôi còn phải trông vào anh đó...]
Giọng điệu hết sức ủ rũ.
Người đàn ông gần như lập tức nắm lấy cằm cậu. Kỳ Cảnh tuổi còn nhỏ, da dẻ trắng nõn mịn màng, được nuôi dạy hai năm nay vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện.
Vừa rồi... rốt cuộc là tiếng gì vậy?
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại.
Kỳ Cảnh ngoan ngoãn ngẩng đầu, động tác này với cậu vốn đã quá quen thuộc, giống hệt nhi khi nhìn thú cưng của mình.
Cậu dễ dàng ngẩn người.
[Buồn ngủ quá... mới hơn tám giờ đã phải dậy... nhanh nhanh chơi xong rồi thả tôi về ngủ đi, buồn ngủ chết mất...]
Hoàn toàn là tiếng lòng của thiếu niên, giọng điệu còn mang theo chút vui vẻ.
Bạc Thừa Ngạn nhíu mày quá lâu, khiến cậu ngơ ngác. Khóe mắt thiếu niên còn lấp lánh chút nước mắt sinh lý.
Kỳ Cảnh cẩn thận ngước mắt nhìn sang.
"Làm sao thế, Bạc tiên sinh?"
[Bóp xong chưa, có định để lại dấu tay không đấy.]
Người đàn ông nghe vậy như bị bỏng, liền vội tay buông ra. Trong thoáng chốc Bạc Thừa Ngạn cúi mắt nhìn cằm cậu, thật sự đã in lại một vết hồng.
Thiếu niên vẫn đứng yên, ngoan ngoãn ngước nhìn anh, trông giống hệt một con mèo nhỏ.
Bạc Thừa Ngạn đứng ở huyền quan, hiếm hoi mà dừng lại vài phút.
Khóe mắt Kỳ Cảnh vẫn còn vương nước, trông như thể đã bị tổn thương thật sự. Nhưng thực tế thì...
[Sao Bạc Thừa Ngạn còn chưa đi vậy?]
Bạc Thừa Ngạn xưa nay không tin quỷ thần, tâm cảnh đã sớm phẳng lặng đến mức không thể phẳng lặng hơn. Vậy mà giờ đây lại bị lay động kỳ lạ.
Rõ ràng lúc này anh nên đi tìm Lâm Sắt để khám bệnh, chứ không phải là...
"...Cùng tôi ra ngoài đi, Tiểu Cảnh."