Kỳ Cảnh sững người, Bạc Thừa Ngạn nuôi cậu suốt hai năm trời, chưa từng để cậu ra ngoài. Cậu đi học cũng có xe chuyên dụng đưa đón, ngay cả chiếc đồng hồ trên tay cũng gắn định vị cùng số điện thoại khẩn cấp.
Bạc Thừa Ngạn quản lý cậu nghiêm khắc chẳng khác nào như đang nuôi con trai vậy.
Thiếu niên thoáng ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh nét mặt, khôi phục vẻ hồng hào: "Thật ạ? Vậy em lên chuẩn bị ngay."
Cậu giả vờ như nai con hoảng hốt mà chạy lên cầu thang, nhưng trong lòng lại hỗn loạn suy nghĩ, có chuyện gì thế này?
Lơ đãng một chút, Kỳ Cảnh suýt nữa vấp cầu thang, may mắn còn kịp bám lan can. Cậu hoảng hốt quay đầu lại.
Bạc Thừa Ngạn vẫn đang nhìn cậu.
"Không... không ngã đâu."
Khuôn mặt Kỳ Cảnh đỏ bừng, cậu cảm thấy hơi mất mặt.
"Ừ."
Lên lầu, Kỳ Cảnh thay một bộ quần áo. Cậu vốn không thiếu đồ mặc, đủ kiểu dáng, lễ phục cũng có, chỉ là cậu luôn nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ dùng đến.
Ngón tay thiếu niên dừng lại trên một bộ vest sẫm màu giản dị, nhưng rồi cậu lại đổi ý, lỡ đâu "tiệc bình thường" kia toàn mỹ nhân thì sao?
Nếu cậu bị lấn át thì biết làm thế nào?
Kỳ Cảnh liền lấy một bộ màu trắng nổi bật hơn, cậu còn chọn thêm một chiếc trâm cài, rồi chỉnh lại tóc mái trên trán.
Da dẻ sau khi cậu ngủ dậy vẫn mịn màng, chỉ có đuôi tóc vốn là tự nhiên hơi xoăn lên một chút.
Đại khái chừng mười lăm phút sau.
Thiếu niên từ thang máy bước ra, đi tới trước mặt người đàn ông, nở nụ cười ôn hòa: "Tiên sinh, em chuẩn bị xong rồi."
Vừa lên xe, Kỳ Cảnh đã thấy buồn ngủ. Thật ra thời gian cậu và Bạc Thừa Ngạn ở cạnh nhau cũng chẳng nhiều. Dù sao trong nguyên tác cũng ghi rõ "song khiết", vậy nên nam đức của công phải giữ lại cho nhân vật chính, đồng thời cũng để lại một chút hiểu lầm về sau.
Đầu cậu từ từ gục xuống, cuối cùng tựa hẳn vào cửa kính xe.
"Trước đó cậu ấy cũng ngủ không đủ à?"
Tài xế phía trước khẽ đáp: "Tiểu Cảnh đi học trên đường cũng hay buồn ngủ, có lẽ là do ngồi trong xe. Ngài có muốn hạ cửa kính xuống một chút không ạ?"
Lúc này trời vẫn còn tiết xuân, nên hơi se lạnh, ngoài cửa sổ cây cối chưa kịp đâm chồi, không khí mờ mịt.
Người trong xe đã ngủ rồi.
Không nghe thấy động tĩnh gì.
Tài xế chờ một lát, phía sau truyền đến giọng nói bình thản: "Không cần đâu, cậu cứ lái xe cho ổn định là được."
Đến nơi, Kỳ Cảnh mới mơ màng tỉnh dậy. Vừa thấy người phía trước nghiêng người lại gần, hơi thở cậu liền rối loạn: "Tiên... tiên..."
"Cạch" một tiếng.
Cậu vốn không quen thắt dây an toàn, sững lại một chút, thì thấy đối phương thay mình tháo ra.
"Xuống xe đi."
Kỳ Cảnh bước xuống, rồi ngẩng đầu nhìn biển hiệu phía trước, hội sở Nguyên Thịnh?
Hình như cậu đã từng nghe qua rồi.
Hôm nay trời hơi âm u, nên dù là buổi sáng cũng chẳng có mấy ánh nắng.