Thật sự cũng không thể trách Kỳ Cảnh suy nghĩ lung tung, bởi trong sách, Bạc Thừa Ngạn dường như có mắc chứng bệnh gì đó, chỉ là chưa từng được nói rõ.
Vạn nhất thật sự xảy ra chuyện, cậu biết phải làm sao?
Nói cụ thể hơn thì... học phí của cậu sẽ ra sao?
Kỳ Cảnh ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Cậu mặc đồ ngủ, từ cổ đến ngực đều trắng mịn, sáng trong như sứ, trông giống hệt một con búp bê.
Đôi con ngươi màu nâu nhạt, ánh mắt hết sức chuyên chú, phản chiếu khuôn mặt người đàn ông đang nhíu mày.
"Được, tôi biết rồi." Giọng trầm thấp vang lên.
Bạc Thừa Ngạn bắt đầu nghi ngờ, e rằng anh phải bảo Lâm Sắt đến kiểm tra sức khỏe. Bao nhiêu năm rồi anh chưa từng bị ảo thính như vậy.
Kỳ Cảnh ngoan ngoãn giống như một chú chim nhỏ, ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, một cái chớp mắt cũng không có.
Bạc Thừa Ngạn day day ấn đường, rồi đưa tay tháo đồng hồ khỏi cổ tay. Nhưng chỉ vừa xoay người, Kỳ Cảnh lại vòng ra phía trước, tiếp tục nhìn anh.
Cần thiết đến mức này sao...
Khó mà kiềm được, khóe môi Bạc Thừa Ngạn khẽ nhếch lên. Kỳ Cảnh là đứa trẻ mà anh nhặt được trong buổi lễ khen thưởng cứu trợ lũ lụt. Khi ấy cậu giống như một con mèo trắng lấm lem bùn nước, nhìn trông đáng thương hết sức.
Bên ngoài danh tiếng Bạc Thừa Ngạn không tốt, đồng nghiệp cũng vì vậy mà nối tiếp nhau đưa người đến bên cạnh anh, nam có, nữ có, thật sự quá nhiều.
Nghe nói Bạc tổng mang về một thiếu niên mười lăm tuổi, mọi người cũng chẳng lấy làm lạ.
Danh tiếng đủ mức tệ hại, trái lại còn giúp Bạc Thừa Ngạn chặn được một số phiền phức không cần thiết.
Bạc Thừa Ngạn tuy cầm trong tay quyền giám hộ Kỳ Cảnh, nhưng trên giấy tờ lại không ghi tên anh. Tính ra, anh còn để lại cho cậu một phần di sản.
Đứa trẻ ngoan ngoãn, xứng đáng được nhận.
"Chiều nay có một buổi tiệc, tôi sẽ không về, em lên lầu đi." Người đàn ông phất tay ra hiệu, rồi lại day day ấn đường, rõ ràng cảm thấy bản thân có vấn đề. Nhưng anh cũng không để trong lòng.
"Tiệc gì vậy?" Ánh mắt trong veo của Kỳ Cảnh nhìn thẳng, không mang theo chút tạp chất nào.
Cậu còn bước thêm một bước về phía trước.
Đứng nơi huyền quan, Bạc Thừa Ngạn cúi mắt liếc nhìn cậu, hoàn toàn không nằm ngoài dự liệu. Một tâm trí chưa trưởng thành, đối với người lớn luôn nuôi dưỡng những ảo tưởng không thực tế.
"Tiệc bình thường thôi."
Kỳ Cảnh lập tức sững lại, gương mặt lộ rõ mấy phần không vui thật sự. Tiệc bình thường? Bình thường kiểu gì?