Khe Nứt

Chương 9: Ngàn cân treo sợi tóc

Trước Sau

break

“Nhanh lên, nhanh lên nào!”

Trong tay Hạ Dao, chiếc bật lửa phát ra từng tiếng “lạch cạch” giòn tan, nhưng nửa điểm tàn lửa cũng không bật ra nổi.

Lúc này, Dương Tiểu Tuyết đang dựa vào tốc độ phi thường của mình, lao vun vút qua lại trên hành lang. Sau lưng cô bé, một con quái vật lông lá bị Hạ Dao hất toàn thân ướt đẫm rượu trắng, gầm rú đuổi theo.

Một phút trước, khi nghe thấy tiếng động ở cửa thang lầu, con quái vật lập tức lao tới. Hạ Dao vội kéo Tiểu Tuyết ra sau, hai tay giơ cao thùng rượu. Đúng lúc thân hình to lớn lù lù xuất hiện trong tầm mắt, cô không do dự, hắt mạnh cả thùng xuống.

Địa thế thuận lợi khiến từng giọt rượu đều dội thẳng lên người con quái. Nó từ đầu đến chân ướt sũng, lông lá rủ xuống thành từng mảng. Chỉ cần bật được lửa, nó chắc chắn sẽ biến thành một đống than cháy rực. Nhưng thật xui xẻo, cả hai chiếc bật lửa Hạ Dao mang theo đều không chịu bén!

Rõ ràng lúc ở nhà họ Dương cô còn thử đi thử lại, bật lửa cháy ngon lành. Vậy mà đến giờ khắc sinh tử lại bất lực, không bật nổi một tia lửa nhỏ!

Bị mùi cồn nồng nặc xộc vào mũi, quái vật càng thêm phẫn nộ. Nó giơ lên móng vuốt to lớn như chùy đồng, nặng nề bổ xuống đầu Hạ Dao.

cô vốn định kéo Tiểu Tuyết chạy ngược lên lầu trên — bởi trên đó, tình hình ít ra cô còn nắm rõ, chắc chắn an toàn hơn. Nhưng tay vừa vươn ra đã chụp hụt.

Hạ Dao sững người phát hiện cô bé ấy lại chủ động chắn phía trước, hai nắm tay nhỏ xíu siết chặt, đấm mạnh vào chân con quái, vừa hô to:

“Chị Hạ Dao, chạy mau!”

Sức lực của Tiểu Tuyết yếu ớt đến mức còn chẳng đủ gãi ngứa cho nó. Nhưng cú đấm đó lại khiến ánh mắt con quái lập tức dán chặt vào cô bé. Nhanh như chớp, Tiểu Tuyết lao vút đi, dẫn dụ con quái vật nổi điên chạy vào hàng lang lầu 5.

Hạ Dao kinh ngạc một thoáng, rồi càng điên cuồng bật lửa. Vẫn vậy, tàn lửa không chịu lóe lên.

Mồ hôi túa ra đầy trán, cô thầm nghĩ: Nếu mình lên trước, chắc Tiểu Tuyết vẫn đủ sức thoát khỏi sự truy sát nhờ tốc độ.

Nhưng chỉ trong chưa đầy 30 giây, cô nhận ra tốc độ của Tiểu Tuyết rõ ràng chậm dần. Khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, lồng ngực phập phồng kịch liệt — sức đã gần cạn.

Đúng rồi… Dù là dị năng, cũng không thể dùng vô tận được.

Dương Tiểu Tuyết dựa sát vào tường, vừa bị dồn đến nơi đã lập tức bứt tốc lần nữa, tránh được cú đánh. Cú đấm nặng nề của quái vật trượt xuống tường, tạo ra một hố lớn, vôi vữa rơi lả tả như mưa.

Nếu ai rơi vào hoàn cảnh ấy, chắc chẳng khác nào bị xe tải đâm thẳng mặt!

Trong khoảnh khắc này, lựa chọn khôn ngoan nhất là bỏ chạy. Nhưng Hạ Dao không đành lòng.

Cô nhìn bóng dáng nhỏ bé đang liều mình giữ chân quái vật, cắn răng ném bật lửa đi, rút gậy bóng chày, xông thẳng tới.

Khi con quái vừa ra đòn lần nữa, cô vòng ra sau lưng, dùng dao nhỏ rạch mạnh. Lưỡi dao chỉ để lại vết rách nông trên lớp lông da dày, máu cũng không tràn ra nổi.

Một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Hạ Dao, da dày đến thế… Dao chẳng khác nào gãi ngứa. Trừ phi đâm trúng mắt… bộ phận mềm mại nhất.

Nhưng hai cánh tay nó to khỏe như thế, muốn đâm vào mắt phải đánh trực diện, cô không nghĩ rằng mình có thể chống được một đấm của nó.

Cô không kịp nghĩ nhiều, quái vật đã xoay phắt lại, vung cánh tay như búa tạ giáng xuống.

Hạ Dao đã sớm đề phòng, nhanh chóng tránh né, hét lớn: “Tiểu Tuyết, mau chạy lên lầu!”.

Nhưng Dương Tiểu Tuyết chỉ lắc đầu, hiểu rất rõ rằng nếu không phải do cô bé tạo ra tiếng động, họ hoàn toàn không cần phải đối đầu với con quái vật này:

“Em không đi! Chị Hạ Dao, chị cứ mặc kệ em! Mau chạy đi!”

Cô bé lại đấm về phía quái vật.

Quái vật đề phòng được Hạ Dao, nhưng không đề phòng được Dương Tiểu Tuyết, nhưng đáng tiếc là sức của cô bé quá yếu, chỉ như kiến cắn voi.

Cho nên dù là hai đánh một, con quái vật nhiều lông vẫn chiếm ưu thế.

Có lẽ nó cũng ý thức được Dương Tiểu Tuyết không thể uy hiếp được gì cho nó, gần như bỏ mặc, nó mang cơ thể nồng nặc mùi rượu lao thẳng về phía Hạ Dao.

Tốc độ nó không hề chậm, sức mạnh lại kinh khủng. Mỗi cú vung tay đều khiến vách tường nứt nẻ, nền gạch rạn vỡ.

Cô xoay người tránh đi, nơi vừa mới đứng lập tức bị nắm tay của nó tạo thành một hố sâu.

Ngay lúc cô vừa đứng vững, cánh tay quái vật lại mang theo luồng gió lạnh thấu xương tới.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc