Một lần nữa đối mặt với đám tơ nhện xanh đặc quánh, Hạ Dao cảm thấy áp lực vô hình đè nặng.
Kẻ địch không nhìn thấy, thường mới là kẻ đáng sợ nhất.
Chiếc kén hình người treo lơ lửng giữa cầu thang vẫn cựa quậy, giống như con cá hấp hối đang quẫy trên bờ.
Hạ Dao cắn chặt môi dưới, hít một hơi thật sâu, rồi dùng chổi quét mạnh.
Lập tức, đám tơ xanh bị kéo căng, lại nhanh chóng quấn chặt lấy đầu chổi như len sợi, tạo thành một quả cầu tròn lớn màu lục.
Đến lúc này vẫn chưa thấy quái vật xuất hiện.
Hạ Dao âm thầm thở phào – có lẽ nó đã rời đi, hoặc đã chết ở đâu đó.
Nếu không, việc nó bỏ mặc “con mồi” này quả thật quá kỳ lạ.
Cô càng quét nhanh hơn, đặt cả thùng rượu xuống, dùng cả hai tay để đẩy mạnh. Một lúc sau, đoạn cầu thang trước mặt đã cơ bản được dọn sạch.
Cô nhấc thùng rượu, ra hiệu cho Tiểu Tuyết, rồi cùng nhau tiến xuống.
Khi đến gần chiếc kén, Hạ Dao ngập ngừng. Người bên trong vẫn giãy giụa, dường như đã nhận ra có người bên ngoài.
Cô do dự – cứu hay không cứu?
Đúng lúc ấy, Tiểu Tuyết nhẹ nhàng kéo áo cô, đôi mắt trong veo chỉ về phía chiếc kén.
Hạ Dao thầm mắng chính mình – rõ ràng tự lo cho thân còn khó, lại còn muốn cứu người?
Nhưng rồi cô nhớ đến Hạ Thụy. Nếu em trai cô rơi vào tình cảnh này, chẳng phải cô cũng mong có ai đó cứu lấy nó sao?
Hạ Dao không biết chút lòng tốt bé nhỏ này của mình còn có thể giữ được bao lâu.
Từng vòng từng vòng tơ nhện không biết bao bao nhiêu lớp, quấn người bên trong kín không một kẻ hở.
Ngay cả con dao nhập khẩu sắt bén lấy trong nhà họ Dương cũng mất một lúc lâu mới cắt được lớp bên ngoài. Cũng may người bên trong kén cảm giác được có người cứu nên không còn giãy giụa, nếu không quá trình này chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian.
Hạ Dao như kéo lưỡi cưa, cắt mãi mới thêm được một lớp tơ nhện.
Nhưng khiến người ta nóng lòng nhất là….Bên trong vẫn còn một lớp nữa.
Xuyên qua lớp màng này cô có thể nhìn thấy lờ mờ chất liệu vải áo người bên trong đang mặc.
Chỉ cần cắt thêm một lớp này nữa sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Mà khoảnh khắc khi cô đặt lưỡi dao lên màng tơ chuẩn bị cắt theo bản năng, động tác bỗng nhiên dừng lại.
Hai giây sau, Hạ Dao nghĩ ra một ý nghĩ đáng sợ.
Mẹ nó, lòng tốt ngu ngốc của cô suýt chút nữa đã thả quái vật ra!
Ở đây hoàn toàn không có con nhện, con quái vật hoàn toàn chưa từng rời khỏi đây.
Toàn bộ quá trình trước mắt chỉ là một cái bẫy được giăng sẵn, nó giống như mồi câu trốn trong kén, chờ kẻ ngu xuẩn nào đó thả nó ra!
Đây có lẽ là một con quái vật khá yếu, không phải tự nó chủ động nhốt mình lại, nếu không nó sẽ có thể tự mình bò ra rồi. Có thể sau khi biến dị dáng vẻ của nó là như thế này, cần chờ kẻ đáng thương thả nó ra.
Mà sau khi nó ra ngoài, bữa tiệc lớn đầu tiên chính là kẻ cứu nó.
Chắc chắn sẽ có người ngu xuẩn như vậy - ví dụ như Hạ Dao.
Ngẫm lại, nếu thật sự có người bên trong, thì trong môi trường kín như vậy, thiếu dưỡng khí từ lâu, không thể còn đủ sức giãy giụa mạnh mẽ như thế.
Nhận ra sự thật, Hạ Dao nhanh chóng thu dao, xách thùng rượu, kéo Tiểu Tuyết bỏ chạy xuống dưới.
Tơ nhện quấn vào tóc và quần áo, nhưng cô không dám dừng lại, mang một thân đầy tơ nhện xanh lục như trúng độc đi xuống lầu.
Rẽ qua một góc cầu thang, trước mắt cô là cảnh tượng ghê rợn – một cái xác bê bết máu nằm sóng soài, nội tạng văng khắp nơi. Dưới lớp máu loang lổ, còn in hằn dấu vết hai bàn tay khổng lồ bò về phía tầng năm.
Tiểu Tuyết chỉ là một đứa trẻ tám tuổi. Bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng máu me khủng khiếp ấy, cô bé suýt hét lên. May thay Hạ Dao kịp bịt miệng em lại.
Hai người lặng lẽ vượt qua cái xác, bước xuống tầng bốn.
Khi đến lối ra hành lang tầng năm, Hạ Dao vẫn lặng lẽ liếc nhìn. Một con quái vật toàn thân lông đen, hình dáng như tinh tinh, đang lang thang ngoài đó.
Cô nín thở, sợ hãi không dám cử động mạnh. Quay sang, cô chỉ kịp ra hiệu cho Tiểu Tuyết: “Cẩn thận.” rồi tiếp tục bước đi
Lối đi đến tầng bốn thoạt nhìn an toàn, yên ắng.
Nhưng đúng lúc ấy, sau lưng vang lên một tiếng “Bịch”.
Sắc mặt Hạ Dao tái nhợt, quay đầu lại, cô thấy Tiểu Tuyết vì trượt chân vì giẫm phải một mảnh thịt nát khiến cô bé trượt ngã về phía trước.
Dù đã cố bám vào tường để đứng vững, song tiếng giày trượt trên bậc cầu thang vẫn vang vọng.
Âm thanh nhỏ bé ấy, trong hoàn cảnh này… đủ để gây họa.
Từ hành lang tầng năm truyền đến tiếng động khiến Hạ Dao biết rõ – tới rồi!