“Đúng rồi, Tiểu Tuyết, vừa rồi… tại sao em lại có thể chạy nhanh như vậy?”
Hạ Dao đứng trong phòng chứa đồ nhà họ Dương, rót từng chai rượu trắng thượng hạng – loại được biếu tặng khắp nơi – vào một chiếc thùng nhựa lớn, giống như đổ nước.
Cha của Dương Tiểu Tuyết là một cán bộ nhà nước. Tuy không phải cấp cao, nhưng trong tay vẫn nắm ít nhiều quyền lực, nên người tìm đến nhờ vả ông không ít.
Ở cái thời này, ai lại không hiểu chút nhân tình thế thái chứ?
Ông Dương vốn chẳng có thú vui nào lớn, chỉ thích uống rượu. Bởi vậy, hầu hết những người đến nhà đều chọn biếu rượu, quả thật “gãi đúng chỗ ngứa”.
Tuy rằng hành vi nhận hối lộ này không mấy tốt đẹp, nhưng giờ đây lại vô tình trở thành cứu tinh.
Dương Tiểu Tuyết đứng bên cạnh phụ giúp, cẩn thận gom vỏ chai, giọng non nớt nói:
“Em cũng không biết nữa. Hôm qua bên ngoài đầy tiếng la hét, mẹ mở cửa ra xem thì có một chú kì lạ xông vào. Trông hắn rất hung dữ, mẹ liền chạy ra ngoài, còn nói với chú quái đó là tới đây đi… Sau đó mẹ và chú ấy cùng đi mất.”
“Ba hét bảo em mau chạy về phòng, khóa cửa lại, chờ ba mẹ trở về.” – Tiểu Tuyết ngập ngừng một chút rồi tiếp: – “Nhưng lúc đó, em lại chạy nhanh lắm, nhanh đến chính em cũng bất ngờ.”
Hạ Dao vừa nghe vừa cau mày. Trong đầu lập tức hiện lên hai chữ – dị năng?
Trong nhiều tiểu thuyết, đặc biệt là tiểu thuyết mạt thế, đều xuất hiện năng lực kỳ dị. Chẳng qua cô không ngờ, ngoài đời thật cũng có chuyện như vậy… Nhưng mà nghĩ kỹ, ngay cả tận thế còn xuất hiện, thì còn điều gì là kỳ lạ?
Có điều, dị năng này rốt cuộc từ đâu mà ra? Liệu cô cũng có không?
Hạ Dao mở thêm một chai rượu, bị mùi cồn nồng nặc làm sặc đến hắt xì, cô cúi đầu hỏi:
“Vậy, Tiểu Tuyết… trước khi có chuyện đó, em có từng gặp chuyện gì kỳ lạ không?”
Dương Tiểu Tuyết ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu thật mạnh:
“Có! Đêm qua em lạnh lắm. Mẹ bật điều hòa hơn ba mươi độ cũng không thấy đỡ. Sau đó em ngất đi. Ba mẹ định đưa em đến bệnh viện, nhưng mới xuống đến dưới lầu thì em tỉnh lại, mà chẳng thấy có gì bất thường nữa.”
Nghe vậy, trong mắt Hạ Dao lóe lên một tia mừng rỡ – tình huống này giống hệt như cô đã trải qua hôm nay!
Cô không kìm được, vội hỏi tiếp:
“Hôm qua em có bị côn trùng cắn không?”
Dương Tiểu Tuyết lập tức gật đầu, nhăn mặt chỉ vào bên phải cổ:
“Có! Ở chỗ này, vừa ngứa vừa đau!”
Lúc này Hạ Dao mới chú ý thấy vết xước trên cổ cô bé, đúng là dấu vết bị cào gãi.
Như vậy thì đã rõ – người bị côn trùng cắn có hai khả năng: hoặc biến thành quái vật, hoặc tỉnh lại với một loại dị năng nào đó.
Nói cách khác – Hạ Dao không cần lo mình sẽ hóa thành quái vật, mà còn có thể thức tỉnh dị năng!
Trong lòng cô dồn dập, không biết là vui mừng hay lo lắng, nếu có dị năng, cơ hội sinh tồn của cô sẽ tăng lên rất nhiều. Khi tìm được Hạ Thụy, cô cũng có năng lực để bảo vệ cậu.
Chỉ có điều, cô cũng rất lo lắng dị năng mình nhận được lại là thứ vô dụng.
Từ tình hình trước mắt mà xét, cô không hề sở hữu tốc độ siêu phàm như Tiểu Tuyết, cũng chẳng có sức mạnh hay thể lực vượt trội.
Vậy rốt cuộc dị năng của cô là gì? Cô thầm mong đó sẽ là loại sức mạnh to lớn, có thể hô mưa gọi gió…
Hạ Dao lắc đầu, ép bản thân gạt bỏ suy nghĩ viển vông. Hiện tại không phải lúc mơ tưởng, cô cần chuẩn bị rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Trong khu nhà này đông người như vậy, chắc chắn không thể chỉ có mình cô và Tiểu Tuyết sống sót.
Những người khác nếu còn lý trí cũng sẽ có cùng lựa chọn giống cô nhanh chóng rời khỏi tòa nhà.
Trong quá trình xuống lầu, hoặc ở sảnh tầng một, họ có lẽ sẽ gặp những người khác. Lúc đó, mọi người cùng nhau hành động sẽ an toàn hơn.
Một lát sau, Hạ Dao cất gậy bóng chày vào sau ba lô, lấy con dao của nhà họ Dương buộc chặt vào đùi, rồi nhét hai chiếc bật lửa vào túi. Sau cùng, cô nhấc chiếc thùng nhựa chứa ba phần tư rượu trắng, quay sang nói với Dương Tiểu Tuyết:
“Đi thôi.”
Tiểu Tuyết gật đầu, chạy nhanh ra cửa chính. Đứng lại một lát để lấy hơi, rồi cô bé lao đi.
Trong nháy mắt, thân ảnh nhỏ bé đã biến mất.
Vài giây sau, Tiểu Tuyết lại trở về, lắc đầu:
“Không thấy gì, nhưng hình như còn thứ gì đó ở trong.”
Hạ Dao xoa đầu em, khẽ nói:
“Được rồi, chúng ta đi. Nhớ cẩn thận. Nếu có nguy hiểm, em chạy trước. Với tốc độ của em, quái vật sẽ không đuổi kịp đâu.”
Tiểu Tuyết mở to đôi mắt, lắc đầu kiên quyết:
“Không! Em lạc mất ba mẹ rồi, họ đã không trở lại nữa, em không muốn lại tách khỏi chị nữa.”
Hạ Dao không tranh luận thêm, chỉ cười nhẹ rồi đi trước.
Trong phòng khách, cô dừng lại, cầm thêm một cây chổi.
Hành lang ngoài kia vắng lặng, chẳng một bóng người. Từ trong nhà cô vẫn vọng ra tiếng gầm gừ của con quái vật.
Chiếc điện thoại báo thức sẽ reo mỗi năm phút, đủ để giữ chân nó một lúc lâu.
Trở ngại lớn nhất bây giờ vẫn là tầng tầng lớp lớp mạng nhện trên cầu thang – chính xác hơn, là con quái vật đã giăng chúng.