Điện trong khu chung cư vẫn chưa mất, hai thang máy còn hoạt động bình thường.
Nhưng mà côi không dám dùng – nguy cơ quá nhiều: lỡ như đang đi mà mất điện, hay vừa mở cửa gặp quái vật bên trong, hoặc khi thang máy vừa xuống tới, mở cửa ra lại thấy đầy rẫy quái vật đứng bên ngoài… thì coi như chết chắc.
So ra, cầu thang bộ vẫn an toàn hơn nhiều.
Thế nhưng, khi vừa đến cửa cầu thang và nhìn xuống dưới, Hạ Dao lập tức chết lặng.
Trên các bậc thang bên dưới, khắp nơi đều giăng đầy rẫy những sợi tơ nhện màu xanh lục!
Từng lớp từng lớp tơ nhện phủ dày đặc từ sát mặt đất đến tận trần cao, chi chít toàn là tơ nhện, không chừa lấy một chỗ đặt chân.
Ngoại trừ điều này, khiến cô sợ hãi nhất là giữa cầu thang còn treo lơ lửng một cái kén màu xanh.
Bên trong cái kén kia, hiện rõ hình dáng cơ thể con người.
Kẻ xấu số kia chưa chết hẳn, vẫn giãy giụa yếu ớt như một con sâu bị quấn chặt.
Hạ Dao rùng mình, theo phản xạ lập tức nép người sang vách tường cạnh cửa cầu thang – vị trí này tuy rằng dễ dàng quan sát toàn bộ hành lang, nhưng cầu thang lại là góc chết không thể nhìn thấy được gì.
Nhưng…
Trong nhà cô vẫn còn một con quái vật không biết lúc nào sẽ xông ra.
Phải làm sao đây? Chẳng lẽ cô chỉ có thể liều lĩnh dùng thang máy?
Không, bây giờ chưa đến lúc phải liều mạng…
Ngay khi cô đang cố gắng suy nghĩ, bỗng một tiếng “Cạch” khe khẽ vang lên từ phía đối diện.
Lông tơ toàn thân Hạ Dao dựng đứng, như con mèo bị chọc giận, đưa mắt nhìn chằm chằm về phía đó.
Cánh cửa chống trộm có dán chữ Phúc ở căn hộ bên kia hé mở một khe hẹp.
Hạ Dao thoáng giật mình – quái vật sẽ không tự mở cửa.
Ngay sau đó, một đôi mắt đen nhánh xuất hiện sau khe hở.
Là… Tiểu Tuyết?!
Dương Tiểu Tuyết – cô bé hàng xóm mới tám tuổi. Ngày thường, mỗi khi Hạ Thụy về nhà, bé đều chạy sang tìm, miệng ríu rít gọi “Thụy ca ca”, vừa ngọt ngào lại vô cùng đáng yêu.
Thậm chí ba mẹ Hạ Dao và ba mẹ Dương từng đùa sẽ cho hai đứa đính hôn từ bé.
Nhưng giờ đây… tất cả đã thay đổi.
Thấy Tiểu Tuyết ló ra sau kẹt cửa, Hạ Dao sợ cô bé kêu lên sẽ rước họa, vội đưa tay ra hiệu “im lặng”.
Quả nhiên, cô bé ngoan ngoãn không phát ra tiếng động, chỉ rón rén đẩy cửa thêm một chút.
Hạ Dao thầm thở phào yên tâm, nhưng trong lòng lại giằng xé – hiện giờ bản thân cô còn chưa lo nổi, mang theo một đứa trẻ liệu có khác nào tự tìm cái chết?
Thế nhưng, bỏ mặc bé con ngoan ngoãn hiểu chuyện này, cô lại không nhẫn tâm.
Do dự chốc lát, cô thấy Tiểu Tuyết vẫn đứng yên ở cửa, chưa hề chạy sang.
Ánh mắt hai người một lớn một nhỏ chạm nhau. Nhìn vào đôi mắt hồn nhiên ngây thơ kia, Hạ Dao khẽ cắn môi, cuối cùng hạ quyết tâm.
Nếu bỏ rơi một đứa trẻ, vậy cô có gì khác gì lũ quái vật vô nhân tính?
Cô đưa tay, vẫy tay ra hiệu cho Dương Tiểu Tuyết.
Đôi mắt Tiểu Tuyết lập tức sáng lên, nụ cười rạng rỡ như nắng. Bé nhấc chân, chạy vội về phía Hạ Dao.
Hạ Dao còn chưa kịp nhắc nhở cô bé nhỏ tiếng thôi thì giây tiếp theo, Tiểu Tuyết đã đứng ngay trước mặt cô.
Hạ Dao sững sờ – từ cửa đến đây ít nhất mười mét.
Dù là vận động viên chạy nước rút cũng không thể trong chớp mắt đã vượt qua khoảng cách đó.
Thế này là…..Vì sao?
Chẳng lẽ… Tiểu Tuyết cũng đã biến dị?!
Hạ Dao theo bản năng muốn lùi lại phía sau, nhưng góc áo đã bị cô bé túm chặt.
Khuôn mặt nhỏ bé của Dương Tiểu Tuyết đẫm nước mắt ngẩng lên, khẽ nói:
“Chị Hạ Dao… ba mẹ bảo em ở nhà chờ. Họ dẫn theo một chú lạ đi xuống lầu, nhưng lâu quá rồi không thấy trở về. Có phải họ gặp chuyện gì rồi không?”
Nghe cô bé nói như vậy, tim Hạ Dao khẽ chùng xuống.
Dù không hiểu tại sao Tiểu Tuyết vừa rồi lại làm được điều quái dị kia, nhưng rõ ràng… bé vẫn là con người.
Hạ Dao thở dài một tiếng, không nói gì thêm, ngẩng đầu nhìn về phía căn hộ của mình. Bên trong vẫn vang lên những tiếng gầm gừ “thầm thì”, quái vật dường như còn lâu mới ra được.
Mà ở thang bộ chưa thấy bóng dáng quái vật xuất hiện.
Có lẽ mạng nhện có lẽ không độc, nếu không, người bị bao vây trong kén đã chẳng giãy giụa đến giờ.
Có thể con quái vật giăng tơ đã rời đi săn mồi nơi khác.
Nhưng dù vậy, muốn xuống dưới, cô phải chuẩn bị kỹ lưỡng. Nếu nửa chừng mà quái vật bất ngờ xuất hiện, chắc chắn không còn đường thoát.
Hạ Dao nghiêng người liếc mắt nhìn xuống cầu thang, mạng lưới tơ nhện xanh dày đặc kia quả thực phủ kín không chừa một khe hở nào…