Từng tiếng đập rầm rầm vang thật lớn, rất nhanh cánh cửa chống trộm bị lỏm vào sâu, ván cửa bên cạnh vách tường bắt đầu rơi rụng rào rào, chỉ chốc lát nữa thôi cánh cửa này sẽ hoàn toàn bị phá hủy!
Không được… Bây giờ cô tuyệt đối không thể tiếp tục đối đầu với con quái vật này.
Đôi tay Hạ Dao run rẩy, cơ bắp kiệt sức vì trận chiến vừa rồi. Giờ phút này, cô hoàn toàn không còn đủ sức để chiến đấu với con quái vật khỏe mạnh này.
Làm sao bây giờ?
Ánh mắt đảo quanh căn phòng một vòng, rồi dừng lại ở cánh cửa phòng ngủ khép hờ bên trái. Một ý tưởng lóe lên trong đầu cô.
Hạ Dao quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa sắt đang dần biến dạng, lập tức lao về phía phòng ngủ bằng tốc độ nhanh nhất, vừa chạy vừa lấy điện thoại ra, nhanh chóng cài đặt vài cái rồi ném vội dưới gầm giường.
Ngay sau đó, cô lùi ra, dồn sức “Rầm” một tiếng đóng chặt cửa phòng.
Tiếng phá cửa từ bên ngoài tạm dừng một giây, chỉ trong chốc lát lại tiếp tục vang lên.
Một tiếng lại một tiếng, cánh cửa sắt rắn chắc “Ầm” một tiếng bị hất tung.
Một con quái vật khổng lồ, cao chừng hai mét rưỡi, từ từ bước từng bước nặng nề vào.
Mỗi bước chân của nó đều khiến mặt sàn rung lên, cửa chống trộm dưới chân cũng bị nó đạp móp méo biến dạng thêm thêm.
Nó tiến vào phòng khách, rồi dừng lại.
Không gian chìm trong yên lặng, yên lặng tới mức chỉ còn lại tiếng thở phì phò thô nặng của nó, như thể trong căn hộ này ngoài nó ra, chẳng còn sinh vật sống nào khác.
Đôi mắt đỏ rực trên cái đầu khổng lồ của nó quét khắp nơi, chậm rãi đảo qua từng góc phòng.
Ba cánh cửa phòng ngủ đều đóng kín, chỉ có cửa kính phòng bếp mở rộng.
Nó hơi nghiêng đầu, dường như không biết nên vào đâu trước.
Cuối cùng, với mạch não đơn giản kia, nó có một quyết định mà người thường sẽ xem là ngu xuẩn - bước về phía phòng bếp.
Từng bước một, nặng nề nhưng vững chắc, nó thong thả tiến gần.
Mà lúc này, Hạ Dao đang đứng trong phòng bếp.
Cô ép sát người vào tường, ngay cạnh chiếc tủ lạnh duy nhất có thể coi là vật che chắn. Chỉ cần quái vật bước vào, hơi xoay đầu là sẽ nhìn thấy cô ngay.
Trái tim Hạ Dao đập dồn dập, đến mức hô hấp cũng ngưng trệ.
Cô đưa tay che miệng mũi, trong lòng thầm đếm:
“54… 55… 56…”
Khi vừa đếm đến 59, chân phải con quái vật đã bước qua ngưỡng cửa phòng bếp.
Bắp thịt trên đùi nó nổi cộm, gân xanh chằng chịt, từng khối cơ căng phồng theo mỗi nhịp bước. Chỉ cần bị nó giẫm phải, dù chỉ một cái, mạng sống cô cũng coi như mất quá nửa.
Đúng khoảnh khắc căng thẳng ấy, từ căn phòng ngủ bên trái đột nhiên vang lên tiếng chuông báo thức trong trẻo!
Âm thanh xuyên qua cánh cửa gỗ, vọng rõ ràng khắp phòng khách, truyền thẳng vào phòng bếp.
Thân hình quái vật lập tức khựng lại. Từ miệng phát ra một tràng gầm gừ quái dị, rồi nhanh chóng xoay người, bước nặng nề “Thùng! Thùng!” chạy về phía căn phòng ngủ kia.
Dù nói là “chạy”, tốc độ của nó cũng chỉ nhanh hơn con người đi bộ một chút. Phải mất khá lâu, Hạ Dao mới nghe thấy tiếng nó đập mạnh vào cửa phòng ngủ.
Cô khẽ thở phào, trái tim suýt nhảy khỏi lồng ngực rốt cuộc cũng hạ xuống.
Thật may mắn… vừa rồi cô đã kịp thời nghĩ ra mánh nhỏ này – đặt báo thức điện thoại hẹn giờ đúng lúc quái vật phá cửa xông vào.
Tuy nhiên, giờ vẫn chưa phải là lúc để thả lỏng thả lỏng. Hạ Dao phải chờ cơ hội thích hợp để lặng lẽ trốn khỏi đây.
“Rầm! Rầm!” – tiếng cửa gỗ rung lên dữ dội. Loại cửa gỗ mỏng manh này vốn kém xa cửa sắt chống trộm, e rằng chỉ chịu đựng thêm được mười mấy giây.
Hạ Dao nhẹ nhàng nhích từng bước, nép sát ra phía cửa bếp, thận trọng ngó sang đối diện.
Quả nhiên, ở bên phía đối diện, một con quái vật trần truồng khổng lồ đang điên cuồng vung nắm đấm như búa tạ, đập như điên vào cánh cửa gỗ không hề biết mệt mỏi.
Mảnh vụn bay tung tóe như hoa tuyết rơi, “Răng rắc” một tiếng, bàn tay nó đã xuyên thủng hẳn vào giữa cánh cửa.
Lỗ hỏng xuất hiện khiến cho tiếng chuông báo thức càng lúc càng vang rõ. Con quái vật như bị khiêu khích, nó gầm lên giận dữ, nắm đấm điên cuồng trút xuống dồn dập, chẳng khác nào mưa rơi.
Không đến năm giây, cánh cửa đã thủng lỗ đủ lớn cho một người chui qua.
Nếu con quái vật này có chút trí tuệ, nó chỉ cần thò tay mở khóa từ lỗ thủng. Nhưng nó rất ngu si, chỉ biết dùng toàn bộ thân thể cố gắng chui vào khe hở.
Chứng kiến cảnh này, Hạ Dao vui mừng suýt bật cười thành tiếng.
Cô hoàn toàn không ngờ lại thuận lợi hơn tưởng tượng – chẳng bao lâu, thân thể khổng lồ của nó đã mắc kẹt phân nửa trong khung cửa.
Hoàn hảo.
Nắm bắt thời cơ, Hạ Dao nhanh nhẹn rời phòng bếp, bước qua cái xác quái vật khi nãy, khéo léo né cửa sắt hỏng, cuối cùng thoát ra khỏi căn hộ!
Tiếng chuông báo thức vẫn chưa dừng, con quái vật khổng lồ vẫn còn giãy giụa phẫn nộ bên trong cánh cửa.
Không dám chần chừ, Hạ Dao cầm chắc gậy bóng chày, cẩn thận chạy nhanh về phía thang bộ.