Khe Nứt

Chương 4: Phải chiến đấu

Trước Sau

break

Nếu không phải do thời gian biến dị bị chậm lại thì… Có lẽ, không phải ai bị cắn cũng sẽ biến đổi? Có người sẽ bình an vô sự?

Nghĩ vậy, Hạ Dao mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc kệ sau này thế nào, it nhất hiện tại, cô vẫn còn hy vọng sống sót.

Điều đầu tiên cần làm… là rời khỏi nơi này.

Trong lúc tai nạn mới vừa bắt đầu, ra ngoài có lẽ vẫn còn dễ. Nếu chậm trễ, số lượng quái vật sẽ tăng lên, đến lúc đó chỉ còn con đường chết.

Hạ Dao hạ quyết tâm, cô chuẩn bị một chiếc ba lô bỏ vào đó nửa bao bánh quy khô, ba chai nước khoáng, toàn bộ thuốc men trong nhà, cùng một tấm ảnh gia đình.

Xong xuôi, cô sang phòng em trai, lấy cây gậy bóng chày. Lưỡi dao dính máu được tháo ra, dùng dây thép buộc chặt vào đầu gậy.

Sau đó cô đóng thêm vài chiếc đinh sắt, đầu nhọn chĩa ra ngoài – vũ khí trở nên lợi hại hơn hẳn.

Chuẩn bị xong xuôi, cô đeo ba lô, cầm chắc gậy, tiến ra cửa chính.

Qua mắt mèo, Hạ Dao thấy cửa căn hộ đối diện mở tung, hành lang vắng lặng, chỉ còn vệt máu kéo dài loang lổ, nhưng không hề có bóng dáng quái vật.

Khẽ hé cửa, cô thận trọng nhìn quanh.

Căn hộ ở đây thuộc dạng hai thang bốn hộ. Thang máy và cầu thang ở bên trái, trong khi nhà cô lại ở phía phải, cho nên cô muốn xuống dưới, nhất định phải đi qua cả hành lang.

Nhưng lúc này, hành lang vắng vẻ thường ngày lại có hai con quái vật lang thang.

Một con giữ nguyên hình dáng con người, chỉ to lớn bất thường, quần áo rách toạc, trần truồng không biết xấu hổ bước đi.

Con còn lại kinh khủng hơn rất nhiều, đầu ngửa ra sau, gáy dính sát sống lưng, còn bụng lại mọc thêm một gương mặt khổng lồ.

Ngay khi ánh mắt Hạ Dao dừng trên khuôn mặt dị dạng ấy, đôi mắt đen to như bóng bàn bỗng xoay tròn, nhìn thẳng vào cô!

Con quái vật gầm lên, lao đến như tên bắn!

Hạ Dao phản ứng tức thì, nhanh chóng nép người sau cánh cửa chưa kịp đóng.

“Rầm!” – con quái vật phá tung cửa, xông thẳng vào nhà.

Thấy nó đã vào, Hạ Dao đẩy mạnh cửa sập lại.

Con còn lại thân hình đồ sộ động tác rõ ràng chậm hơn nhiều, vẫn chưa kịp đến gần, vô tình bị ngăn cách ở ngoài hành lang.

Cô không thể cùng lúc đối phó hai con – thậm chí ngay cả một con, cũng chẳng nắm chắc được bao nhiêu phần thắng, chẳng qua đây là cách duy nhất.

Con quái vật trong phòng khách gào rống, cái miệng khổng lồ nơi bụng há to, lao thẳng vào Hạ Dao!

Không còn đường lùi, cô giơ gậy bóng chày, nhắm thẳng vào mắt nó mà phang!

“Bốp!” – gậy vừa chạm đã bị quái vật dùng tay chặn đứng. Đinh sắt trên cây gậy không hề làm gây ra thương tích trên cánh tay to khỏe của nó, thậm chí nó không tỏ vẻ đau đớn chút nào.

Giây tiếp theo nó hét lớn, giật mạnh gậy về phía sau, kéo cả người Hạ Dao ngã bổ nhào!

Một khi ngã xuống, cô chắc chắn sẽ bị cái miệng lớn kia cắt đứt đầu ngay.

Nhưng lúc này cô đã không có cơ hội thoát thân.

Hạ Dao buông bỏ phản kháng, thuận theo lực kéo, lao thẳng vào trước mặt quái vật.

Nhìn đồ ăn sắp đến miệng, nó phát ra âm thanh quái dị như tiếng cười khằng khặc, há miệng hết cỡ, bàn tay kia gấp gáp chộp xuống cổ cô!

Nhanh như tia chớp xoẹt qua, động tác của nó bỗng nhiên dừng lại, cái miệng khổng lồ lập tức thét lên thảm thiết!

Tay Hạ Dao đã chọc thẳng vào mắt trái nó, ngón tay không chút lưu tình bóp chặt!

“Phụt!” – âm thanh ghê rợn vang lên, con mắt nổ tung trong tay cô.

Cùng lúc đó, cô đẩy tay về phía quái vật mượn lực lăn một vòng sang bên phải, nấp sau kệ gần đó. Bên trên đặt một bình xịt khử mùi.

Con quái vật vì đau đớn mà càng trở nên hung tợn, nó xoay người, điên cuồng vung tay lao tới.

“Xoẹt!” – làn sương trắng đậm đặc phun ra, xịt thẳng vào mắt phải nó.

Tiếng gào rống lại vang lên, dữ dội hơn trước.

Lúc này, cả hai mắt nó đã không nhìn thấy gì, chỉ còn điên cuồng vung vẩy hai tay trong bóng tối tìm kiếm tung tích Hạ Dao.

Nhân cơ hội này, cô cẩn thận nhặt cây gậy bóng chày, chớp lấy thời cơ, rồi dồn sức đâm mạnh lưỡi dao vào hốc mắt bên phải của nó!

“Phập!” – tiếng lưỡi thép xuyên sâu vào thịt, thứ chất lỏng đen kịt, tanh tưởi bắn tung tóe…

Hạ Dao không dám dừng lại, rút con dao ra, rồi từng nhát, từng nhát điên cuồng chém lên khắp cơ thể nó!

Cô không rõ bản thân đã chém bao nhiêu lần, chỉ thấy trên thân quái vật liên tiếp xuất hiện vô số vết thương mới, máu tươi tung tóe khắp nơi.

Mãi đến khi toàn bộ thân thể nó đầy rẫy vết rách, quái vật mới “Phịch” một tiếng nặng nề ngã xuống.

Hạ Dao cầm gậy bóng chày dính đầy máu, đứng trước con quái vật đang thoi thóp, thở hổn hển không ngừng.

Ngay sau đó, cô lao tới, dồn toàn bộ sức lực cắm sâu lưỡi dao vào giữa hai mắt nó.

Thân thể khổng lồ run rẩy dữ dội, rồi rốt cuộc cứng đờ, hoàn toàn chết hẳn.

Hạ Dao ngồi phịch xuống đất, ngây dại nhìn cái xác trước mặt hồi lâu, mới nhận ra đôi tay mình đang run lên dữ dội.

Cuối cùng… bước đầu tiên đã thành công.

Nhưng cô chưa kịp nghỉ ngơi, từ ngoài cửa phòng chợt vang lên những tiếng va đập dữ dội!

“Rầm! Rầm!” – chỉ trong chốc lát, trên cánh cửa chống trộm đã xuất hiện những vết lõm lớn. Con quái vật bên ngoài nhất định có sức mạnh đến mức kinh người!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc