Khe Nứt

Chương 3: Cô vẫn còn sống

Trước Sau

break

Hạ Dao coi như là một cô gái kiên cường.

Cô nhanh chóng lau khô nước mắt, rút con dao còn cắm trong mắt ba ra, tìm một tấm chăn sạch sẽ, đặt hai vợ chồng song song nằm cạnh nhau.

Tắt đèn, khép cửa lại, tựa như họ chỉ đang yên giấc.

Sau đó, cô cầm điện thoại, run rẩy bấm số của em trai.

Từng hồi chuông “tút… tút…” kéo dài, khiến tim Hạ Dao như lạnh thêm từng nhịp.

Khi cô gần như tuyệt vọng, tín hiệu cuối cùng cũng nối được.

“Alo, chị! Bên đó thế nào? Ba mẹ đâu?!” – giọng Hạ Thụy nôn nóng vang lên từ ống nghe.

Nghe tiếng em trai còn khỏe mạnh, Hạ Dao thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ một lát, cô cố gắng nói bằng giọng bình thản:
“Nhà ta đều ổn, đừng lo. Tiểu Thụy, bên ngoài trường học các em có quân đội đóng đúng không? Nhớ kỹ, bây giờ mới chỉ là bắt đầu, bên ngoài quái vật chưa nhiều. Nếu có cơ hội, hãy mau rời trường và nhập vào đội quân ấy.”

“Nhưng… còn chị và cha mẹ thì sao? Chị, em muốn về nhà!”

“Em phải đi theo quân đội trước, mọi người sẽ đi tìm em.”

Lo tín hiệu bị gián đoạn, Hạ Dao vội dặn tiếp:
“Tiểu Thụy, cẩn thận mấy con côn trùng và quái vật, nhưng cũng phải đề phòng cả những người xung quanh. Thế giới này đã hỗn loạn, rất nhiều người sẽ biến đổi. Dù quen biết cũng đừng dễ tin. Hãy bảo vệ chính mình, nhớ chưa?”

Trời sinh tính nhạy cảm, Hạ Thụy dường như đã nhận ra điều gì, im lặng một lúc, sau đó cậu nghẹn ngào:
“Em hiểu rồi… Chị, mọi người cũng phải cẩn thận, nhất định phải đến tìm em!”

“Được….”

Tiếng rè rè chói tai vang lên, ngắt lời Hạ Dao.

Trên màn hình chỉ hiện mấy chữ lạnh lùng – Không có dịch vụ.

Hạ Dao hít sâu hai cái, bỏ điện thoại xuống, tiến đến bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ánh đèn đường sáng trưng bên ngoài.

Đã hơn 2 giờ rưỡi sáng, nhưng thành phố lại náo nhiệt chưa từng có.

Gần như mỗi một khung cửa sổ đều có ánh đèn vọng ra, tiếng kêu cứu thảm thiết vang rền. Người ta chen chúc chạy như điên trên đường, bị đủ loại quái vật đuổi sát không rời.

Mọi người lái xe đã không còn rảnh quan tâm tới cái luật giao thông gì nữa, chen lấn tạo nên cảnh tượng hỗn loạn, dẫn đến toàn bộ xe đều bị tắt nghẽn trên đường. Còi xe inh ỏi hòa lẫn tiếng la hét thành một bản nhạc hỗn độn huyên náo.

Đột nhiên, một vài con quái vật đang truy bắt con mồi bị tiếng còi chói tai thu hút. Chúng lao về phía những chiếc xe gần đó, chỉ một cú đập đã nghiền nát cửa kính.

Một khắc trước, người tài xế còn đang chửi rủa ầm lên, chỉ kịp kêu cứu một tiếng đã bị cắn đứt cổ ngay tại chỗ.

Hạ Dao nhìn thấy một người đàn ông đang chạy, bỗng dừng lại ôm bụng, ngã quỵ xuống cuộn tròn người lại.

Anh ta trông vô cùng đau đớn, nhưng chỉ chốc lát sau, sau lưng hắn rách toạc, mọc ra đôi cánh thịt đen sì khổng lồ!

Ngay lập tức, hắn xoay người lao vào những người gần đó.

Ngày càng nhiều người… biến thành quái vật.

Có lẽ liên quan đến vết cắn. Hạ Dao đưa tay lên tai phải, nghĩ thầm: Chắc mình còn cầm cự được đến sáng.

Cô tuyệt đối không muốn trở thành một thứ ghê tởm như thế…

Hạ Dao khẽ thở dài, đi rửa mặt, rồi trở lại phòng ngủ, khóa chặt cửa.

Quái vật dường như không thông minh lắm. Nếu biến dị thật, ổ khóa này chắc đủ giữ chúng bên ngoài.

Cô ôm cuốn tiểu thuyết chưa đọc hết, vẻ mặt bình tĩnh chui vào chăn, lặng lẽ chờ đợi cái chết.

Khi trời bắt đầu hửng sáng, Hạ Dao cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Rõ ràng trùm kín chăn, nhưng cái rét lại từ trong cơ thể tỏa ra, càng lúc càng dữ dội.

Chưa đầy nửa giờ, cô lạnh đến co quắp thành một khối, run rẩy không ngừng.

Ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, những ký ức hỗn loạn ùa về trong đầu, cuối cùng dừng lại ở cảnh ba Hạ bị ngọn lửa thiêu đốt.

Trong mắt ông cắm một lưỡi dao bạc, máu đỏ ròng ròng chảy xuống, tựa như một giọt lệ máu thật dài.

Ông đưa tay trong lửa, chỉ về phía Hạ Dao kêu rên:
“Là con… chính con đã giết ba! Ba là ba của con cơ mà…”

Lòng Hạ Dao dâng trào cảm giác tội lỗi mãnh liệt, bật khóc:
“Con xin lỗi, ba, con xin lỗi…”

Nhưng ngay sau đó, cô nhận ra có gì đó không đúng.

“A Dao.”

Mẹ Hạ không biết từ đâu xuất hiện sau lưng, mỉm cười vẫy vẫy tay gọi cô:
“A Dao, mau tới đây.”

Một giọt lệ nóng rơi khỏi mắt Hạ Dao.

“A Dao, Mẹ đây mà.” Mẹ Hạ vẫn nở nụ cười như cũ: “Mau lại đây, chẳng lẽ con không muốn ở cùng mẹ sao?”

Hạ Dao bước lên một bước.

Giây tiếp theo cô khựng lại thu chân về.

Suy nghĩ trong đầu rất hỗn loạn, cô chẳng thể nghĩ gì, cũng không biết vì sao, chỉ mơ hồ cảm thấy không nên tiến đến.

Lúc này ba Hạ cũng xuất hiện lành lặn đứng cạnh mẹ Hạ, hai vợ chồng ân ái dựa vào nhau, dịu dàng gọi:
“A Dao, đến đây với ba mẹ đi…”

Cuối cùng, Hạ Dao bị họ thuyết phục.

Ánh mắt cô mơ màng, đầu óc không rõ từ từ bước về phía hai người, từng bước một, khoảng cách mỗi lúc một gần.

Nụ cười họ càng lúc càng hiền hòa, ánh mắt chan chứa mong chờ nhìn chằm chằm Hạ Dao.

Nhưng bỗng nhiên vào lúc này Hạ Dao dừng bước, đôi mắt sáng rõ trở lại:
“Cha mẹ thật sự… sao có thể muốn con cái chết theo mình chứ?”

Vừa dứt lời, tất cả trước mắt sụp đổ.

Cô choàng tỉnh, bật ngồi dậy.

Ánh nắng mặt trời tươi đẹp ấm áp chiếu qua cửa sổ, rọi thẳng vào khiến mắt cô hoa cả lên.

Theo phản xạ, cô đưa tay che ánh sáng, rồi bừng tỉnh – mình… vẫn còn sống?

Đồng hồ chỉ 3 giờ 28 phút chiều. Thành phố đã im ắng, sau một đêm náo loạn điên cuồng.

Trên đường không còn bóng người, chỉ có lũ quái vật hình thù quái dị đang lang thang hoặc ăn ngấu nghiến - thức ăn đương nhiên là những xác chết đếm không xuể trên mặt đất.

Cảm giác ngứa ngáy ở tai phải của Hạ Dao đã biến mất, hoàn toàn không để lại dấu vết, như chưa từng tồn tại.

Đáng lẽ giờ này cô đã biến dị rồi mới đúng, vậy mà không hề trở thành quái vật.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc