Khe Nứt

Chương 2: Khởi nguồn bi kịch

Trước Sau

break

Tối đó, tin tức về côn trùng cắn người càng lúc càng nhiều, lan ra khắp nơi trên thế giới.

Cảm giác bất an của Hạ Dao càng mãnh liệt hơn.

Cô nằm lăn qua lộn lại trên giường trằn trọc không ngủ, trong lòng lo lắng mãi về vết cắn trên tay ba, lo lắng sẽ xảy ra chuyện không may.

Bỗng nhiên, trong bóng tối, một con côn trùng nhỏ lặng lẽ bay tới, nhẹ nhàng đáp xuống vành tai cô.

Ngay lập tức, Hạ Dao cảm giác được một cơn đau nhói như kim chích phía bên vành tai phải.

Cô nhanh chóng ý thức được chuyện gì, vội đập mạnh một cái.

Bật đèn ở đầu giường lên, cô thấy trong lòng bàn tay phải dính xác một con côn trùng đỏ tươi —— đúng loại sinh vật kỳ quái đang làm cả thế giới xôn xao.

Cơn đau trên tai dần dần biến mất.

Hạ Dao sờ sờ vành tai, ngoại trừ đau đớn dữ dội lúc nãy, không còn cảm giác khác lạ nào nữa.

Nó chui vào bằng cách nào? Rõ ràng cửa sổ đã đóng chặt... Loài này rốt cuộc có hại đối với con người không?

Cô cũng bị cắn, vậy còn mẹ thì sao?

Đang định xuống giường sang phòng ba mẹ, cô bỗng nghe tiếng thét chói tai vang lên từ ngoài cửa sổ!

Khoảng cách âm thanh vang lên cách đây rất xa, nhưng sự sợ hãi và tuyệt vọng trong đó vọng đến rất rõ ràng.

Tim Hạ Dao ngừng một nhịp.

Cô xoay người, lập tức lao đến phòng ngủ chỉnh, vỗ vỗ mạnh vào cửa, gọi lớn:
“Ba, mẹ, mau dậy đi! Hình như có chuyện xảy ra rồi!”

Vào lúc cô nói hết câu, lại có vài tiếng kêu thảm thiết từ nhiều hướng khác nhau liên tiếp vang lên.

Trong đó dường như có cả nhà chú Lưu ở đối diện.

“Lão Hạ, bên ngoài có chuyện gì thế?”

Tiếng của mẹ Hạ vọng ra, chỉ nghe âm thanh lạch cạch nhẹ nhàng, có ánh sáng đèn ngủ mỏng manh xuyên thấu qua khe cửa.

Nhưng ngay sau đó, trong phòng vang lên một tiếng hét thất thanh!

Tròng mắt Hạ Dao co rụt lại, vặn tay nắm cửa xông vào ——

Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt bên giường, đập vào mắt cô là một con quái vật toàn thân phủ đầy vảy màu xanh sẫm, trên đầu mọc râu dài.

Trên người con quái vật đang mặc bộ đồ ngủ của ba cô, quay lưng về phía này, gục xuống thân thể mẹ Hạ.

Tiếng gặm nhấm rất nhỏ vang lên, gần như bị âm thanh hỗn loạn bên ngoài che lấp hoàn toàn.

Tay trái của mẹ Hạ buông thõng trên giường, đầu ngón tay run rẩy khẽ động mấy lần.

Trước mắt tối sầm, trong đầu Hạ Dao nhưng có tiếng nổ ầm vang.

Nhưng cô lập tức lấy lại bình tĩnh, thấy quái vật không có ý định quay lại tấn công mình, cô liền lao nhanh vào bếp, bật bếp gas, lấy dầu ăn, châm lửa vào khăn lông rồi giắt con dao chặt xương bên hông, cầm khăn lông đang cháy vội vã quay lại phòng ngủ.

Con quái vật mặc áo ngủ của ba Hạ vẫn đang tập trung cúi người bên cạnh mẹ Hạ, tiếng nhấm nháp đứt quãng truyền đến.

Trên khăn trải giường, dần dần xuất hiện màu máu đỏ tươi.

Hạ Dao cắn mạnh môi dưới, đè nén hơi thở, cẩn thận bước tới gần, sau đó hắt thẳng dầu ăn vào đầu con quái vật!

Quái vật bị tấn công, rít lớn một tiếng, bỏ qua món ăn trước mặt, quay đầu dùng vuốt chụp về phía cô.

Cùng lúc đó, khăn lông đang cháy bị ném lên người nó.

Ngọn lửa tiếp xúc với dầu ăn dính trên bộ đồ ngủ bùng lên dữ dội, nháy mắt bùng lên dữ dội thiêu đốt toàn bộ cơ thể con quái vật.

Nó đau đớn gào rú, càng trở nên điên cuồng lao về phía Hạ Dao.

Hạ Dao đã sớm dự đoán được tình huống này, lập tức lăn người né sang bên phải tránh khỏi con quái vật to lớn này. Đồng thời ngay lúc đứng lên, cô chộp lấy tấm chăn phủ kín đầu nó.

Thừa dịp tầm mắt nó bị cản trở, cô rút dao chặt xương ra, bày thế sẵn sàng đón địch.

Vào khoảnh khắc quái vật kéo chăn xuống, cô hét lớn, dồn hết sức mình đâm thẳng vào hốc mắt nó!

Chỉ có vị trí này….. Chỉ có đôi mắt mới là bộ phận mềm mai dễ dàng đâm nhất.

Tiếng gào thét đột ngột tắt lịm, một dòng chất lỏng tanh hôi ấm áp phun ra đầy đầu cổ Hạ Dao.

Cô thở hổn hển, cả người run rẩy nhìn con quái vật ngoại hình giống ba ngã “rầm” một tiếng ngay trước mắt.

Không có thời gian đau buồn.

Hạ Dao lập tức lao tới bên mẹ, kéo khăn trải giường băng chặt miệng vết thương ghê rợn ở cổ bà, vừa khóc vừa kêu:
“Mẹ, mẹ, mẹ cố lên, con đưa mẹ đi bệnh viện ngay!”

Mẹ Hạ thều thào, dùng hơi thở mong manh thốt ra câu cuối cùng:
“Sống sót... tìm... Tiểu Thụy...”

Âm thanh cuối cùng tắt lịm.

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Trên nền đất, thi thể quái vật vẫn cháy âm ỉ, dao cắm phập trong hốc mắt, tỏa ra mùi cháy khét hôi thối.

Trên giường, thi thể mẹ cô còn ấm, bà nằm trên vũng máu, đôi mắt mở trừng trừng, vẫn ngập tràn lo lắng cho hai đứa con.

Đây vốn là một đôi vợ chồng ân ái, không lâu trước còn bày trò âu yếm phát cơm chó trước mặt con gái.

Người đàn ông mỗi ngày tan ca đều mang một đóa hoa hồng về nhà, vậy mà lại tự tay giết chết vợ mình, rồi mất mạng trên tay đứa con gái ruột…

Thật buồn cười. Thật hoang đường.

Hạ Dao nửa quỳ trước giường, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của mẹ, ngẩn ngơ hồi lâu.

Đến khi thần trí trở lại, cô mới phát hiện gương mặt mình đã đẫm nước mắt.

Mãi cho đến lúc này, cô mới nhận ra cơ thể mình đang run lên. Bởi vì sợ hãi, bởi vì đau thương.

“Sống sót… tìm Tiểu Thụy.”

Đó là câu nói cuối cùng mẹ để lại trước khi qua đời. Đáng lẽ cô phải làm theo.

Nhưng…

Hạ Dao đưa tay sờ vành tai phải, nơi ngứa ran đến khó chịu, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười cay đắng.

Xin lỗi mẹ… có lẽ con cũng không sống nổi nữa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc