Khe Nứt

Chương 1: Tận thế ư?

Trước Sau

break

“Những ngày gần đây, một khe nứt màu đen bất ngờ xuất hiện trên bầu trời. Hiện tượng kỳ lạ này lập tức trở thành đề tài thảo luận sôi nổi của toàn nhân loại. Hôm nay, chúng tôi may mắn mời đến giáo sư vật lý học để cùng phân tích hiện tượng này...”

Âm thanh từ chiếc TV trong phòng khách xuyên qua cánh cửa khép hờ, vọng vào phòng ngủ của Hạ Dao.

Cô buông cuốn tiểu thuyết trong tay, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sáng rực.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây. Thế nhưng —— ở phía không trung bên trái, lại đột ngột xuất hiện một vết nứt dài màu đen.

Khe nứt ấy đã xuất hiện từ ba ngày trước, ngày ấy trời vừa sáng mọi người đã phát hiện ra nó. Sự hoảng loạn nhanh chóng lan tràn.

Hiện giờ chính phủ liên tục phát thông báo trấn an: theo nghiên cứu của chuyên gia, khe nứt này chưa gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến đời sống con người.

Nhưng trên mạng, tin đồn lại ngập tràn.

Nào là tận thế sắp đến, Trái Đất sắp diệt vong, sinh vật ngoài hành tinh chuẩn bị xâm lược... Những lời đồn đại này càng làm người dân thêm lo sợ.

Giá cả hàng hóa vì thế cũng leo thang, ngay cả một gói mì ăn liền vốn chỉ hai đồng, giờ cũng bị thổi lên đến năm đồng.

Nhà Hạ Dao cũng dự trữ ít nhiều, chủ yếu là gạo và bánh quy khô, cùng với hai thùng nước khoáng.

Dù vậy, cuộc sống thường nhật vẫn tiếp diễn, người ta vẫn đi làm, học sinh vẫn đến trường.

Trong phòng khách, tiếng TV hạ xuống nhỏ hơn, kế đó là giọng nói của mẹ cô vọng vào:

“Lão Hạ, tan ca nhớ về ngay nhé, bên ngoài bây giờ loạn lắm. Trên TV vừa nói ở thành phố C đã xảy ra mấy vụ cướp bóc rồi! Còn nữa, mai anh nhớ xin nghỉ một ngày, chúng ta đi đón Tiểu Thụy về nhà...”

Bà đang gọi điện cho ông Hạ, em trai Hạ Dao hiện học cấp hai, trường học ở phía bắc thành phố, còn nhà lại nằm ở phía nam. Khoảng cách quá xa nên cậu phải ở ký túc xá, chỉ cuối tuần mới được về.

Hạ Dao nghĩ thầm đón về cũng tốt, dù gì lần này không giống mấy tin đồn tận thế giả trước kia. Trên bầu trời thực sự có một khe nứt không thể giải thích bằng khoa học. Nếu có chuyện gì, cả nhà ở bên nhau vẫn an tâm hơn.

Khoảng hơn sáu giờ chiều, ba Hạ Dao tan ca về nhà. Như thường lệ, ông cầm theo một đóa hồng, vừa đặt xuống bàn vừa bất đắc dĩ nói: “Không xin nghỉ được, dạo này nhiều người xin nghỉ quá, công ty thiếu nhân lực.”

Mẹ cô nhận lấy hoa, cắm vào lọ hoa trên bàn ăn, nói: “Thế thì để em đi một mình, bắt xe buýt là được.”

“Thôi, gọi điện bảo nó tự về, nó đã học cấp hai, đâu còn là trẻ con nữa.”

Mẹ Hạ lắc đầu: “Không được. Anh không thấy tin tức à, khắp nơi đều loạn.”

“Vậy để A Dao đi cùng em. Anh cũng không yên tâm để em đi một mình.”

Mẹ Hạ ngước nhìn về phía phòng con gái: “Con bé bị say xe nặng lắm...”

Vừa nói xong, cửa phòng khẽ mở, Hạ Dao bước ra, nói: “Không sao đâu mẹ, chúng ta cùng đi.”

Thấy con gái kiên quyết, mẹ Hạ gật đầu:
“Được rồi, để mẹ nấu cơm trước đã, lát nữa gọi cho em con, sáng mai đi ngay.”

Ba Hạ vừa cởi áo khoác đặt lên sô pha vừa gãi mu bàn tay nổi lên một vết đỏ chấm nhỏ:
“À, đúng rồi, hôm nay không biết từ đâu bay ra mấy con côn trùng, cắn đau lắm, ngày mai em và con ra ngoài nhớ xịt nước hoa hay gì đó để phòng.”

Mẹ khựng lại, lo lắng hỏi:
“Bị cắn à? Là côn trùng gì thế, có sao không?”

“Không sao, chỉ ngứa một chút thôi, có rất nhiều người ở công ty cũng bị, có người còn đi bệnh viện kiểm tra, kết quả không có độc.”

Ba Hạ nói: “Lúc bị cắn thì đau, sau đó chỉ hơi ngứa, cũng giống muỗi thôi.”

Nghe vậy, mẹ Hạ thở phào, chỉ vào phòng ngủ: “Trên kệ tủ đầu giường bên trái có thuốc bôi ngứa, anh đi bôi ngay đi.”

Hạ Dao trở lại phòng, mở máy tính, quả nhiên trên mạng đã xuất hiện chủ đề “Côn trùng lạ cắn người”.

Trong video, con côn trùng nhỏ hơn muỗi, toàn thân đỏ sẫm, dáng dài, có hai cánh, bốn chân, đôi mắt kép đen nhánh.

Trên mạng có rất nhiều lời đồn, phính phủ thông báo đó chỉ là muỗi biến dị, đã được kiểm tra đo lường không có độc, kêu gọi mọi người đừng hoang mang, đóng chặt cửa sổ.

Thậm chí cảnh sát còn tuyên bố sẽ xử lý nghiêm người tung tin thất thiệt, mọi người đừng mù quán tin theo.

Trong đó có một vài tài khoản cũng xác nhận bên phía chính phủ đã bắt giữ những người tung tin bịa đặt, cũng đã bị xử phạt.

Bởi vì hành động này, sự việc vốn được nghị luận sôi nổi cũng được dẹp yên, mọi người không dám tùy tiện nói ra suy đoán của mình trên mạng.

Nhưng rồi có người tuyên bố khẳng định rằng mình thông quá kính viễn vọng đã tận mắt nhìn thấy một đàn côn trùng dày đặc bay ra từ khe nứt trên trời.

Từ đó, dư luận mất kiểm soát.

Hạ Dao đóng trang web, trong lòng mơ hồ bất an.

Nếu những con côn trùng thật sự đến từ khe nứt kia, thì e rằng...

Có lẽ là do cô bị những lời trên mạng tẩy não, nhưng trong lòng cô có một dự cảm rằng bầu không khí tận thế đang đến gần.

Cô cau mày lo lắng —— ba bị loại côn trùng này cắn, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Trong bữa cơm chiều, ba Hạ ăn chưa được mấy miếng lại liên tục gãi mu bàn tay.

Hạ Dao nhìn thấy làn da ở trên mu bàn tay của ông đã bị cào rách, rỉ ra chút máu.

Mẹ Hạ cũng nhìn thấy, lo lắng hỏi: “Sao lại ngứa đến thế? Không ổn rồi, phải đi bệnh viện kiểm tra xem.”

“Không sao,” ba Hạ ngừng tay ăn thêm vài ngụm cơm, nói, “Gãi chảy máu thì hết ngứa rồi.”

“Lát nữa em bôi thuốc cho anh.” – mẹ Hạ nói, rồi gắp thêm cho ông một miếng thịt:
“Bây giờ thịt heo lên đến 50 đồng một cân rồi. Anh đừng mua hoa nữa, để dành tiền mua thịt cho bọn nhỏ.”

Ba Hạ mỉm cười:
“Nhà mình tuy không giàu có, nhưng không thiếu tiền mua một bó hoa. Lúc ấy em gả cho anh, chẳng phải anh hứa cả đời sẽ mua hoa cho em sao?”

Mẹ Hạ liếc nhanh về phía Hạ Dao, rồi lườm mắt nhìn chồng:
“Con cái còn ở đây, anh nói gì linh tinh thế.”
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc