Khe Nứt

Chương 10: Bị thương

Trước Sau

break

Hạ Dao gần như chỉ dựa vào bản năng sinh tồn để né tránh đòn tấn công này.

Một quyền sượt qua vai phải, chỉ là sức gió cũng đủ khiến cô đau nhói xuyên tim, cơn đau từ đầu vai truyền đến dường như xương cốt bị đánh nát, mặt cô trở nên trắng bệch.

Cánh tay phải tê dại rũ xuống, gậy bóng chày rơi loảng xoảng.

Hạ Dao cười khổ: Ngay cả bị động tránh né cũng khó khăn đến vậy, rốt cuộc cô xông lên thì làm được gì?

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ….

Quái vật lại đánh tới, cô cúi người, lăn nhanh qua giữa hai chân đang mở rộng của nó để chạy ra ngoài.

Vai phải đau đớn.

Cùng lúc đó, Hạ Dao thoáng thấy phía trước có một cánh cửa hé khép hờ.

Cánh cửa kia nhìn như đang đóng nhưng chỉ có đến gần mới phát hiện nó chỉ khép hờ, có thể là do gió đẩy.

Ánh mắt lóe sáng, cô gấp gáp hô:

“Tiểu Tuyết! Mau chạy vào phòng kia, tìm lửa!”

Dương Tiểu Tuyết lập tức lao tới.

Nhưng chưa kịp chạm tay vào cửa, “phanh” một tiếng, cánh cửa bật tung. Một bóng người bất ngờ xuất hiện ngay ngưỡng cửa.

Không ai ngờ sẽ có tình huống đột ngột này.

Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Dao sững lại. Chỉ một thoáng ngắn ngủi thôi, nhưng đã đủ để quái vật chộp lấy cơ hội.

Một cú đấm nặng như ô tô tông thẳng vào ngực cô.

“Phanh!”

Hạ Dao trợn to mắt, thân thể bắn ngược, đập mạnh xuống nền cứng. Cơn đau dữ dội như xé toạc từng khúc xương, nhấn chìm cô trong bóng tối.

Khoảnh khắc trước khi mất ý thức, cô dường như thoáng thấy một vệt lửa bùng sáng nơi hành lang.

Đau quá…

Cả cơ thể đau đớn như bị xe tải nghiền qua nghiền lại, mỗi một khúc xương đều nát thành mảnh vụn.

Ngực như có lưỡi cưa xé ngang, mỗi lần thở là thêm một lần hành hình. Thái dương nhói giật, não bộ vỡ tung từng nhịp.

Cả thế giới chỉ còn lại duy nhất một cảm giác, chính là đau

Đau muốn chết…

Hi vọng có ai một nhát kết liễu đi còn hơn…

Hạ Dao nghĩ như thế, trong lúc hốt hoảng lại có cảm giác như một dòng nước ấm từ ngực len vào cơ thể

Nó dịu dàng bao bọc trái tim gần như tan vỡ. Không biết vì sao cảm giác đau nhói dần dịu xuống.

Vì thế một vài âm thanh mơ mồ truyền vào lỗ tai Hạ Dao:

“Vương gia gia, cầu xin ông nhất định cứu chị Hạ Dao, cầu xin ông…”

Một giọng già nua đáp lại:
“Đừng khóc… Có lẽ vẫn còn cứu được…”

“Khụ… Cô gái này đúng là điên rồi.”

Một giọng nam trẻ, ho khan hai tiếng, đầy mệt mỏi chen vào:
“Cái gì cũng không biết, vậy mà dám lao thẳng lên… Khụ khụ… Nếu không nhờ chúng tôi, cả hai đứa giờ đã toi rồi.”

“Không phải lỗi của chị Hạ Dao! Chị ấy là vì cứu em nên mới…huhu, đều là lỗi của em, nếu em cẩn thận hơn một chút sẽ không có chuyện như vậy…” Tiểu Tuyết nức nở.

“Đừng khóc, coi chừng kéo quái vật tới.” Người đàn ông trẻ tuổi lại nói, sau đó có tiếng xé bao gói: “Ăn khoai lát đi, yên lặng chút.”

“Em muốn đợi chị Hạ Dao tỉnh lại!”

“Chờ cái rắm! Nếu hôm nay cô ta tỉnh lại, tôi ăn phân cho xem.”

Hạ Dao mơ hồ nghe hết, nhưng không mở nổi mắt, cô thậm chí còn có tâm trạng nghĩ: Thật muốn tỉnh dậy ngay, để nhìn xem vẻ mặt người đàn ông lúc đó thế nào.

Dù cơ thể vẫn đau đớn như trước nhưng cô vẫn còn tâm trạng suy nghĩ vẩn vơ thế này, xem ra là không chết được.

Bỗng nhiên ánh sáng nơi tim dần tắt, cơn đau lại ập đến dữ dội hơn.

…..Quá lạc quan rồi sao?

Hạ Dao chỉ kịp nghĩ như vậy liền hôn mê, rồi lại đau đớn mà tỉnh, rồi lại ngất đi. Cứ thế, lặp đi lặp lại.

Chết đi sống lại, có lẽ là tả cảm giác này.

Người cô tuôn mồ hôi ra như mưa, từng lỗ chân lông đều tuôn mồ hôi ướt đẫm cả người, chỉ trong thời gian ngắn liền giống như mới vớt từ trong nước ra.

Trong khoảnh khắc lờ mờ cuối cùng, giọng già nua vang vọng:
“Ông… không chịu nổi nữa rồi.”

Ánh sáng ảm đạm hơn so với vừa rồi, một thoáng ngắn ngủi rồi mọi thứ tối sầm lại.

Hôm nay bước lên đường đến địa ngục mấy lần, khiến Hạ Dao đau khổ rên nhẹ.

Sau đó cô chìm vào hư vô.

Khi mở mắt lần nữa, Hạ Dao thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại. Mép giường, có cái đầu nho nhỏ đang nằm gục cạnh bên.

Cô mất một lúc lâu mới nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, sau đó thử thăm dò nâng tay, cơn đau nơi vai phải khiến cô nhăn mặt.

Cô muốn cất tiếng, nhưng cổ họng khàn đặc, phát không ra âm thanh.

Nằm bất động nhìn trần nhà cao rộng, trong lòng Hạ Dao chỉ còn một câu hỏi:

Ta rốt cuộc có dị năng không? Tại sao lại yếu đuối đến thế này…

Cửa phòng bỗng kẽo kẹt mở ra. Một chàng trai sắc mặt tái nhợt bước vào. Thấy ánh mắt cô hé mở, hắn hơi sững lại, rồi quay đầu gọi lớn ra ngoài:

“Ông Vương, cô ấy tỉnh rồi!”
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc