Hình ảnh cuối cùng in hằn trong võng mạc của cậu chính là đôi mắt đó. Đẹp đến yêu dị, nhưng chứa đựng sự điên cuồng khiến người ta run sợ.
Ngay lập tức, cảm giác cận kề cái chết dâng lên mãnh liệt, khiến Ôn Lạc Nhiên theo bản năng lùi về phía sau một bước.
“Ôn tiên sinh.” Giọng của Quan Dược kéo cậu trở lại thực tại: “Mời lên xe.”
Ôn Lạc Nhiên cố gắng trấn tĩnh lại, cậu nhìn vào vị trí bên cạnh Thi Tiệm Ninh, nhưng vẫn chưa dám bước tới.
Người đàn ông trong xe chờ một lúc, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía cậu một lần nữa.
Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, nhưng lại tỏa ra áp lực khiến người ta không dám chống lại.
Một giây sau, Ôn Lạc Nhiên nhanh như chớp chui tọt vào xe.
Chiếc xe lại khởi động thêm một lần nữa. Không gian kín trong xe khiến nhịp tim của cậu đập loạn không kiểm soát nổi.
Ôn Lạc Nhiên thở ra nhẹ ra một hơi, rồi không nhịn được khẽ dịch sang phía cửa, sau đó cậu len lén quay đầu, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Tuy đã đăng ký kết hôn, nhưng đây mới chỉ là lần thứ hai cậu gặp Thi Tiệm Ninh.
Khuôn mặt của người đàn ông bị ẩn một nửa trong bóng tối, nhưng đường nét phía bên kia được ánh sáng vẽ lên vẫn đẹp đến kinh ngạc. Đôi mắt phượng của hắn hơi dài, độ cong hoàn hảo đến mức gần như được đo đạc chính xác, không quá mềm mại để hóa nữ tính, cũng chẳng sắc lạnh đến mức khiến người ta sợ hãi, mà ngược lại còn mang một vẻ dịu dàng đĩnh đạc như ngọc quý ôn hòa.
Nên dường như áp lực nặng nề ban nãy cũng chỉ là ảo giác của Ôn Lạc Nhiên.
Trái tim Ôn Lạc Nhiên cũng vì vậy mà dần ổn định lại.
“Thi tiên sinh …”
“Khoản ước định năm trăm vạn đã được chuyển vào tài khoản của cậu rồi.”
Hai người gần như đồng thời mở miệng. Câu nói của Thi Tiệm Ninh lập tức khiến lời muốn mặc cả của Ôn Lạc Nhiên nghẹn lại trong cổ họng.
Nhưng đó là năm trăm vạn nha…
“Sau đó, một trăm vạn mỗi tháng sẽ được chuyển vào tài khoản của cậu vào ngày mùng một.” Thấy cậu im lặng, Thi Tiệm Ninh nói tiếp: “Ông nội tôi đã biết chuyện chúng ta đăng ký kết hôn rồi. Tối nay chỉ là gặp mặt đơn giản, nên cậu không cần phải căng thẳng.”
Tuy giọng điệu hắn bình thản, nhưng Ôn Lạc Nhiên lại mơ hồ cảm nhận được một chút ý an ủi ẩn trong câu nói ấy.
Ôn Lạc Nhiên không kìm được mà lén lút liếc nhìn Thi Tiệm Ninh thêm một lần nữa.
Khuôn mặt của người đàn ông vẫn bình tĩnh như nước, trong mắt hắn mang theo chút lạnh nhạt xa cách, hoàn toàn không có bóng dáng của sự méo mó điên cuồng như trong giấc mơ kia.