“… Vâng.” Ôn Lạc Nhiên ngập ngừng đáp lại.
Biết đâu… tất cả chỉ là một giấc mơ thôi thì sao?
Nhưng ngay giây sau, ánh mắt cậu vô tình lướt qua chuỗi vòng tay trong tay Thi Tiệm Ninh…
Tuy hình như món đồ này chưa từng được xuất hiện ở nơi công khai, nhưng Ôn Lạc Nhiên nhớ rất rõ trong giấc mơ kia, Thi Tiệm Ninh quả thật có một chuỗi vòng tay như vậy.
Theo như cốt truyện của tiểu thuyết, thì đó là chuỗi hạt được làm từ xương lạc đà, là thứ Thi Tiệm Ninh hồi nhỏ dùng để trấn áp sự giận dữ và lệch lạc trong tâm lý của mình, được hắn từng chút một tự tay mài giũa từ xương lạc đà nguyên vẹn.
Theo diễn biến của cốt truyện, thì những hạt xương kia về sau sẽ lần lượt bị thay thế bằng xương của những người bị Thi Tiệm Ninh sát hại.
Trong đó, hạt đặc biệt nhất, nghe nói sẽ được làm từ xương của chính Ôn Lạc Nhiên.
… Cứu mạng!!!
Dù biết có nghĩ cũng vô ích, nhưng Ôn Lạc Nhiên vẫn không kìm được mà dịch người sát về phía cửa xe thêm chút nữa.
Ngay sau đó, cậu cảm giác hình như mình đã đá trúng cái gì đó.
Ôn Lạc Nhiên cúi đầu nhìn, thì thấy một chiếc hộp gỗ vuông vức to cỡ bàn tay, đã lăn tới sát góc sàn xe.
Mặt hộp được chạm khắc hoa văn tinh xảo, còn cài cả hoa lụa trang trí, nhìn qua là biết được chuẩn bị rất tỉ mỉ, giống như một món quà trịnh trọng.
Phát hiện Thi Tiệm Ninh đang liếc qua, Ôn Lạc Nhiên vội cúi người nhặt chiếc hộp đó lên.
Nhưng ánh mắt Thi Tiệm Ninh đã trầm xuống phân nửa: “Đừng động vào nó.”
Cùng lúc đó, Quan Dược ngồi ghế lái dường như cũng nghe thấy động tĩnh, anh ta nhìn lên gương chiếu hậu rồi nói: “À, cái đó là Nhị thiếu nhà họ Lạc tặng cho tiên sinh…”
Gần như ngay khoảnh khắc nghe thấy ba chữ “Nhị thiếu nhà họ Lạc”, Ôn Lạc Nhiên liền phản ứng lại người đó là ai.
Lạc Hoài Dung, nhân vật thụ chính trong cuốn tiểu thuyết Tâm Nghiện, người cùng lớn lên với đại BOSS Thi Tiệm Ninh, từng là ánh trăng trắng thuở niên thiếu mà Thi Tiệm Ninh khao khát nhưng không với tới được.
Chiếc hộp gỗ trong tay đột nhiên như nóng bỏng tay, Ôn Lạc Nhiên gần như không cần suy nghĩ, lập tức đưa thẳng nó lại gần Thi Tiệm Ninh: “Xin lỗi, tôi…”
Nhưng cậu còn chưa kịp nói hết lời xin lỗi thì…
“Bộp” một tiếng, nắp hộp đột ngột bật lên, một cái đầu mèo bằng gỗ với sắc đỏ đen xen kẽ bất thình lình bật ra, lò xo kéo theo cả cái hộp bắn thẳng vào ngực Thi Tiệm Ninh, rồi lăn cái cộp xuống ngay dưới chân hắn.
Giây tiếp theo, tiếng cười điện tử điên cuồng vang vọng khắp khoang xe: “Hê hê hê hê…”
Động tác xoay chuỗi hạt trong tay Thi Tiệm Ninh từ từ dừng lại.
Tay Ôn Lạc Nhiên cũng cứng đờ giữa không trung.
…
Cậu tiêu rồi.