Sáng hôm sau — Di Thự gỗ
Ánh nắng xuyên qua ô cửa, chiếu vào căn phòng nhỏ.
Trần Linh Dương dụi mắt, tóc rối tung như vừa đánh nhau với chăn gối cả đêm.
“Trời ơi… mất ngủ thật.”
Cả đêm cô cứ nằm lăn lộn, nghĩ đến câu “Muốn em thử thích tôi” của Thẩm Dịch mà tim loạn như ping 500.
Cô lết vào phòng tắm, vốc nước lạnh lên mặt, nhìn bản thân trong gương:
“Tỉnh lại đi Linh Dương… đừng để anh ta lung lạc… mình còn phải đánh giải mà…”
Gõ gõ gõ—
Giọng ông ngoại vang lên ngoài cửa:
“Linh Dương? Con dậy chưa?”
“Rồi, ông vào đi!”
Cửa mở ra.
Trần Lão Gia đứng đó, cầm theo ly trà nóng, gương mặt đầy… ý đồ.
“Đêm qua ngủ được không?”
“…Không.”
“Ồ, sao vậy ta?”
Ông giả bộ ngạc nhiên.
“Hay là do nghĩ về váy cưới?”
“Ông!!”
Ông bật cười, không buồn giấu nữa:
“Được rồi, con thay đồ đẹp chút. Lát nữa đến Vườn Trà, nhà may mang mấy mẫu thiết kế đến.”
“Con không—”
“Không cần cãi. Cứ coi như mặc thử cho vui đi. Và…”
Ông chậm rãi nhấp trà, đôi mắt cong cong:
“Cậu Thẩm đến rồi đó.”
“…CÁI GÌ?!”
---
Cảnh: Vườn Trà — Mùa sương sớm
Dưới giàn cây trà xanh, hơi sương còn đọng lại.
Một chiếc bàn nhỏ đã được chuẩn bị sẵn.
Mấy người thợ may bước tới, tay ôm theo hộp mẫu.
Và trước bàn đó—
Thẩm Dịch đang đứng.
Sơ mi trắng, tay áo gấp cao, áo khoác vắt hờ trên tay.
Trông không giống đến bàn chuyện cưới… mà giống một cảnh chụp tạp chí hơn.
Linh Dương chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
“Anh đến đây làm gì?”
Cô nheo mắt.
“Ông em mời.”
Thẩm Dịch trả lời rất bình tĩnh.
“Bảo tôi cùng xem bản thiết kế.”
“Ông!!” Linh Dương quay sang phía sau.
Nhưng ông ngoại đã… biến mất.
---
Cảnh: Thử mẫu thiết kế — Ngại chết người
Người thợ may cẩn thận mở hộp.
Một loạt bản vẽ được trải ra bàn.
Linh Dương đỏ mặt:
“Khoan! Khoan đã! Tôi đâu nói là tôi muốn—”
Thẩm Dịch cúi xuống xem bản vẽ đầu tiên, đôi mắt chậm rãi lướt qua đường nét phác thảo.
“Chiếc này hợp. Dáng ôm nhẹ, không quá lộ, hợp với dáng em.”
“Tôi chưa đồng ý thử váy mà anh chọn luôn rồi?!”
“Chọn xem trước.”
Anh ngước lên, ánh mắt bình tĩnh đến mức khiến cô càng bối rối.
“Em không thích, đổi. Nhưng nếu em thử…”
“Không thử!”
“Thử đi.”
“Không!”
“Linh Dương.”
Giọng anh thấp xuống, mềm như tơ nhung.
“Em sợ?”
“Tôi— không sợ!!”
“Vậy thử đi.”
Cô nghẹn lại.
Cảm giác giống như… anh cố tình chọc cô để cô mắc bẫy.
Người thợ may dè dặt hỏi:
“À… cô Trần, mẫu này cô muốn xem gần hơn không?”
Linh Dương ngẩng đầu, mạnh miệng:
“Được, đưa tôi!”
Cô chụp lấy bản vẽ, cố tỏ ra cứng.
Nhưng đến khi hạ tay xuống—
Cô biết rõ mặt mình nóng đỏ như lửa.
---
Cảnh: Khoảnh khắc bất ngờ
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn vài tờ bản vẽ bay xuống đất.
Linh Dương cúi người nhặt.
Thẩm Dịch cũng cúi theo.
Hai người chạm tay.
Cô giật nảy, tim đập thịch một nhịp lớn.
“Xin lỗi!”
Cô lập tức rụt tay lại.
Thẩm Dịch nhìn cô, ánh mắt chậm rãi mềm đi:
“Em lúc hoảng nhìn đáng yêu thật.”
“…Tôi bảo anh đừng nói mấy câu đó nữa có được không?!”
“Không được.”
Anh đứng thẳng, bàn tay đặt nhẹ lên đỉnh đầu cô, vuốt một đường rất khẽ.
“Vì tôi nói thật.”
Linh Dương đứng như bị sét đánh.
Cả đội thợ may quay mặt đi, giả vờ bận rộn.
Không khí y như cảnh cầu hôn.
---
Và rồi—
“Ting ting ting—!!”
Điện thoại Linh Dương reo liên tục.
Tin nhắn từ quản lý:
【Quản lý】: Đội trưởng ơi!!! Truyền thông lại nổ rồi!!!
【Quản lý】: Người ta chụp được cảnh THẨM DỊCH VÀO DI THỰ LÚC SÁNG!!!
【Quản lý】: Báo đăng rồi!!! Fan đang bùng nổ hashtag #CướiLuônĐi!!!
Linh Dương cứng đờ.
Thẩm Dịch ẩn ý nhìn cô:
“Chắc lại trend mới?”
“Anh… ANH LÀ NGUỒN GỐC CỦA TẤT CẢ MẤY THỨ NÀY!!”
Anh nhún vai nhẹ, không hề chối:
“Ừ. Và tôi không phủ nhận.”
Tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào như một cơn sóng.
“Cô Trần! Cho hỏi cô và tổng giám đốc Thẩm có đang hẹn hò không?”
“Tin đồn váy cưới có thật không?!”
“Ông Thẩm có phải đến gặp bố vợ tương lai không?!”
Linh Dương đứng chết trân trong Vườn Trà.
“…Tôi mới mặc đồ ngủ nửa tiếng trước, họ lấy đâu ra tin váy… cưới…?”
Thẩm Dịch nhấc điện thoại xem thời sự:
“Có người chụp được ảnh em cầm bản thiết kế.”
“ÁAAAAA TRỜI ƠI!!”
Cô bịt mặt, muốn độn xuống đất.
Anh nghiêng đầu, giọng bình thản:
“Nhìn cũng đẹp. Dáng váy hợp.”
“ANH CÂM NGAY!!”
---
Cảnh: Ông ngoại ra sân… khiến mọi chuyện tệ hơn
Tiếng phóng viên ngày càng ồn.
Cuối cùng, Trần Lão Gia chống gậy ung dung bước ra cổng, giống như đang ra… tưới cây chứ không phải đối diện hàng chục camera.
“Chào các cháu nhà báo.”
Giọng ông thong thả, gương mặt cười hiền.
Tất cả lập tức chĩa mic về phía ông:
“Lão Trần, xin cho biết mối quan hệ giữa cô Linh Dương và tổng giám đốc Thẩm?”
Ông gật gù:
“Ừm… cũng khó nói nhỉ.”
“Khó nói ở chỗ nào ạ?! Hiện tại cậu Thẩm có ở đây không ạ?!”
“Có.”
Ông cười.
“Cậu ấy vào uống trà từ sáng.”
“VẬY LÀ ĐANG GẶP GỠ BẠN GÁI?!”
“Ờ… nói thế cũng được.”
Cả đám phóng viên: “!!!”
---
Cảnh: Linh Dương nghe lén trong Vườn Trà
“…Ông ngoại… ÔNG LÀ ĐỒ PHẢN BỘI!!!”
Cô vung tay lên trời.
Thẩm Dịch đứng cạnh, nhìn phản ứng của cô bằng ánh mắt không giấu nổi vẻ thích thú.
“Ông em thông minh thật.”
“Đừng có đứng đó mỉm cười!! Anh là người gây ra 90% chuyện này!”
“Vậy 10% còn lại là do em chạy ra xem bản váy.”
“A-AA—!!! Đó là do anh ép!!”
Thẩm Dịch nhún vai như thể anh không hề thấy mình có lỗi.
---
Cảnh: Báo chí bị “cấm vào” — nhưng một người vẫn lọt được vào
Lính gác Trần gia đóng cổng, chỉ để ông ngoại đứng nói chuyện một lúc rồi tiễn phóng viên ra xa.
Nhưng hỗn loạn chưa kết thúc.
Một cô gái trẻ chạy vọt vào qua đường hoa phía sau:
“Chị Linh Dương!! Chị đây rồi!!”
Linh Dương trợn mắt:
“Tiểu Đào? Sao em vào được?! Đây là khu riêng tư!”
Tiểu Đào — trợ lý riêng của Linh Dương — thở hổn hển:
“Em leo tường! Tin lớn quá mà chị!!!”
“Đừng leo tường nữa!! Em rớt xuống là chị lên báo lần nữa đấy!!”
Tiểu Đào chìa điện thoại ra:
“Chị nhìn đi! #CướiLuônĐi đang số 1 thịnh hành!!
Còn #ThẩmDịchLinhDươngVáyCưới đứng top 3!!”
Linh Dương:
“…”
Cô đứng im như đã mất hết linh hồn.
---
Cảnh: Thẩm Dịch tiến đến gần — nhẹ nhàng nhưng cố ý
Trong lúc hỗn loạn, Thẩm Dịch bước sát lại gần.
“Em muốn tôi đính chính không?”
Giọng anh nhẹ như gió thoảng.
Linh Dương ngẩng lên ngay lập tức:
“Muốn! Dĩ nhiên muốn!!”
Anh nhìn sâu vào mắt cô.
“Đính chính rằng chúng ta… chưa hẹn hò?”
“Đúng!!”
“Hay đính chính rằng chúng ta… đang tìm hiểu?”
“CÁI— KHÔNG!!”
Anh khẽ cười:
“Em run thật.”
“Tôi không—”
“Em đang đỏ đến tận tai, Linh Dương.”
Cô bụm mặt.
Tiểu Đào đứng bên cạnh nhìn… muốn hét:
“Tổng giám đốc Thẩm ơi anh có thôi tra tấn trái tim bé nhỏ này không!!”
---
Cảnh: Ông ngoại trở lại — tung chiêu “chốt hạ”
Trần Lão Gia chống gậy đi vào Vườn Trà, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn:
“Được rồi, xong buổi sáng rồi. Mời hai đứa vào bàn ăn.”
“ÔNG ĐỪNG GỌI NHƯ THẾ!!”
Linh Dương gào.
“Gọi thế thì có gì sai đâu?”
Ông nhấp ngụm trà, bình thản đến mức đáng sợ.
“Sau này cũng gọi vậy thôi.”
Linh Dương:
“…”
Thẩm Dịch:
Khóe môi cong lên một cách rất mờ nhạt, rất tinh vi, rất… nguy hiểm.
---