Kết Hôn Với Nhà Đầu Tư Của Cả Đội

Chương 5

Trước Sau

break

Bàn ăn được dọn dưới hiên Di Thự gỗ, gió nhẹ xào xạc qua những luống trà xanh.

Trần Lão Gia thảnh thơi ngồi xuống, nâng bát cháo tổ yến lên, vẻ mặt thoải mái của một người biết rõ mình vừa khiến đời cháu ngoại đảo lộn nhưng hoàn toàn không áy náy.

Linh Dương thì trái lại — ngồi xuống mà lưng thẳng như cây tre bị gió thổi cong.

Thẩm Dịch ngồi cạnh cô, rất tự nhiên, rất bình tĩnh… và rất cố ý ngồi sát.

Cô nhích ra một chút.

Anh cũng… nhích theo.

Cô nhích nữa.

Anh vẫn nhích theo, đến khi khuỷu tay hai người gần chạm nhau.

“Anh—!! Ngồi xa ra chút!”

Cô thì thầm.

“Không tiện.”

Anh trả lời nhỏ.

“Sao lại không tiện?!”

“Vị trí kia nắng.”

Anh chỉ ghế đối diện.

“Còn bên này có bóng râm.”

Linh Dương nghiến răng:

“Anh không bị nắng chết đâu.”

“Tôi sợ em chết.”

“???”

Anh nhìn cô một giây, ánh mắt sâu và chậm rãi:

“Em hợp với bóng râm hơn. Da mỏng.”

Cô nghẹn lại, tai đỏ ửng.

---

Cảnh: Ông ngoại nhìn hai đứa — cười như đạt được KPI năm

“À à, hai đứa ngồi gần nhau chút cũng tốt.”

“ÔNG!!”

Linh Dương sặc cháo.

Thẩm Dịch liền đưa ly nước cho cô, ánh mắt dịu lại:

“Từ từ. Uống.”

Cô nắm ly, tránh nhìn anh.

Trần Lão Gia chống cằm, giọng nghiêm túc nhưng ánh mắt… thì không nghiêm chút nào:

“Ban nãy đám phóng viên hỏi ta có phải Thẩm Dịch là ‘cháu rể tương lai’ không.”

Linh Dương đập bàn:

“Ông ngoại!! Sao ông không nói KHÔNG?!”

Ông trầm ngâm:

“Cũng không thể nói không.”

“Tại sao?!!”

“Vì nó không… sai.”

Linh Dương nghẹn họng.

Thẩm Dịch ngồi yên thưởng trà, không hề phản bác.

Thậm chí còn như đang tận hưởng.

---

Cảnh: Cuộc nói chuyện nhỏ bên mép bàn — ông ngoại & Thẩm Dịch

Sau một lúc, ông ngoại nhẹ nhàng đặt chén xuống, giọng đều đều:

“Cậu Thẩm này.”

“Vâng.”

“Chuyện hôm nay ầm ĩ thế, cậu có ngại không?”

“Không.”

Thẩm Dịch đáp gọn, giọng chân thật đến mức khiến Linh Dương ngẩng lên.

Ông gật đầu, nhìn thẳng vào anh:

“Linh Dương nhà tôi cá tính mạnh, lại đam mê e-sports. Cậu theo nó… sau này sẽ vất lắm.”

“Cũng không sao.”

“Cậu nghĩ mình chịu được nó hả?”

“Không.”

Thẩm Dịch đặt chén trà xuống, mắt hơi cong.

“Tôi muốn chịu.”

Linh Dương:

“…”

Ông ngoại:

“Khà khà… được.”

Không biết từ lúc nào, ông đã nâng tách trà lên như làm lễ kết hôn.

---

Cảnh: Linh Dương muốn trốn — nhưng không trốn được

“Con không có kết hôn!! Không có!! Con chưa hẹn hò!! Con chưa—”

“Ừ, chưa.”

Ông ngoại gật đầu. “Nhưng sớm.”

“ÔNG!!!”

Thẩm Dịch ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc:

“Nếu em không muốn cưới, tôi sẽ không ép.

Nhưng… tìm hiểu thì nhất định phải có.”

“Tôi không muốn—”

“Em muốn.”

“Tôi— KHÔNG—!!”

Anh đặt tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía cô:

“Em đỏ như vậy… làm sao bảo không.”

Cô ngay lập tức che mặt.

Tiểu Đào từ góc phòng nhìn ra:

“Chị ơi… chị thua rồi…”

---

Cảnh: Cùng lúc đó — Ngoài cổng Trần gia

Một paparazzi trốn sau bụi cây đang lắp ống kính dài:

“Cái gì đây… tổng giám đốc Thẩm đang ăn sáng chung, ông ngoại vui vẻ… Trời ơi, tin cưới thật rồi?!”

Anh ta bấm máy liên tục liên tục.

Một bức ảnh zoom rõ cảnh:

Thẩm Dịch nghiêng người rót trà cho Linh Dương.

Ánh mắt anh cực kỳ dịu.

Còn Linh Dương… đỏ như hồng trà.

Bức hình ấy chuẩn bị trở thành

Top 1 hot search tiếp theo.

Tin nóng xuất hiện — mạng xã hội nổ tung lần hai

Buổi sáng tĩnh lặng của Vườn Trà chưa kịp trôi qua thì điện thoại của Tiểu Đào rung bần bật.

“Chị! Chị Linh Dương!! Tin lên rồi!!!”

Cô run run đưa màn hình ra.

【HOT】Tổng giám đốc Thẩm rót trà cho tuyển thủ Trần Linh Dương trong Di Thự Trần gia — thái độ thân mật không khác gì vợ chồng!

Kèm theo đó là bức ảnh sắc nét:

— Thẩm Dịch nghiêng người rót trà, ánh mắt dịu như nước mùa thu.

— Linh Dương mặt đỏ như quả táo chín.

Linh Dương nhìn ảnh xong:

“…Đấy không phải sự thật. Không phải. Không phải. KHÔNG PHẢI.”

Tiểu Đào:

“Nhưng nhìn thì giống thật lắm chị ơi...”

Trần Lão Gia nhìn một lượt rồi bình thản gật gù:

“Ảnh đẹp. Đăng làm thiệp cưới cũng được.”

“ÔNG!!! DÙM CON BỎ CÁI Ý NGHĨ ĐÓ!!”

Thẩm Dịch thì xem tin với thái độ… không có chút nào muốn giải thích.

“Em đừng hoảng.”

Anh nói, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn.

“Tin kiểu này… bình thường thôi.”

“Bình thường cái gì mà bình thường?! Tôi bị rót trà thôi cũng bị đăng!!”

“Ừ.”

Anh bình tĩnh. “Vì em đặc biệt.”

“??!!”

---

Cảnh: Fan hai bên bùng nổ — hỗn loạn ngoài sức tưởng tượng

Tiểu Đào lướt thêm vài bình luận:

“Hẹn hò thật sao trời ơi???”

“Tổng giám đốc Thẩm quá ấm áp rồi!!”

“Cưới đi luôn cho rồi!!”

“Ủa tôi tưởng Dương Dương độc thân suốt đời???”

“Chị nhà cute dã man, nhìn đỏ mặt muốn xỉu.”

Linh Dương la trời:

“Fan của tôi phản bội tôi hết rồi!! Không ai bênh tôi sao?!”

Tiểu Đào:

“Có… nhưng ít lắm. Với lại họ đang bận sáng tác fan-art rồi.”

“…Tôi chưa chết mà vẽ fan-art cái gì…”

“Fan vừa tag chị vào bộ ảnh cưới luôn này—”

“TIỂU ĐÀO ĐỪNG NÓI NỮA!!”

---

Cảnh: Ông ngoại cố tình châm thêm dầu

Trần Lão Gia ung dung nhấp ngụm trà:

“Linh Dương, con để ông nói cái này.”

“Con biết ông sắp nói gì rồi!!”

“Con không biết đâu.”

Ông rất nghiêm túc.

“Con nên thận trọng với việc để người khác rót trà cho.”

“…Con biết rồi.”

“Vì những chuyện như thế,”

ông hất cằm về phía Thẩm Dịch,

“rất dễ làm người ta hiểu lầm rằng hai đứa thân mật.”

Linh Dương gầm lên:

“CHÍNH ÔNG LÀ NGƯỜI CHO HIỂU LẦM ĐÓ!!”

---

Cảnh: Linh Dương kéo Thẩm Dịch ra góc riêng — để ‘nói chuyện’

Không chịu nổi ánh nhìn “tán thành” của ông ngoại, cô đứng bật dậy.

“Thẩm Dịch. Anh theo tôi ra đây.”

Thẩm Dịch hơi nhướng mày:

“Tôi?”

“Đúng. Anh.”

Cô kéo tay áo anh, lôi ra khỏi hiên trà.

Thẩm Dịch đi theo rất ngoan… và rất vui.

Khi ra đến lối đi quanh vườn, cô buông tay, quay lại đối diện anh:

“Anh phải giải thích!!”

“Về chuyện gì?”

“VỀ TẤT CẢ!!

Về ảnh, về tin tức, về việc ông tôi cứ ‘gật đầu’ với anh!!

Về chuyện sáng nay anh… anh—”

Cô nghẹn, mặt lại đỏ.

“Anh có biết người ta nghĩ gì không?!”

“Có.”

Thẩm Dịch đáp gọn.

“Và anh để yên?”

“Vì tôi không định giải thích.”

“ANH—…”

Anh bước một bước về phía cô, giọng thấp:

“Linh Dương.”

“…Gì?”

“Nếu em thật sự muốn… tôi sẽ đính chính ngay lập tức.”

Ánh mắt anh thẳng, không né tránh.

“Nhưng em hãy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói rằng — em không cảm thấy gì hết.”

Cô đứng sững.

Gió sớm thổi nhẹ qua, mùi trà thoang thoảng.

Cô muốn nói.

Cô cố mở miệng.

Nhưng nhìn vào đôi mắt ấy… lại không nói được.

Thẩm Dịch nhìn cô thật lâu rồi hỏi:

“Không nói được phải không?”

“…Không phải…”

Cô lí nhí.

Anh nhẹ nhàng, dịu đến mức khiến tim cô run:

“Em không cần trả lời ngay.”

Thẩm Dịch đưa tay — lần đầu tiên, anh không chạm vào cô, chỉ đưa ra trước mặt như một lời mời

“Hôm nay tôi đưa em ra ngoài.

Để giải quyết truyền thông.

Và… để em suy nghĩ kỹ.”

Linh Dương mở to mắt:

“Tôi không muốn đi!”

“Không sao.”

Anh mỉm cười.

“Tôi muốn.”

“Anh nói thật đi,”

Linh Dương gắt nhẹ,

“Anh định đưa tôi đi đâu?”

“Trụ sở truyền thông.”

Thẩm Dịch trả lời rất bình thản.

“Tôi không— tôi không muốn xuất hiện trước truyền thông lúc này! Tôi còn đang mặc đồ ở nhà!”

“Vậy thay đồ.”

“Tôi—!!!”

Anh nghiêng đầu, nhìn cô từ trên xuống dưới một cái rất nhanh nhưng cực kỳ rõ ràng:

“Trông vẫn đẹp.”

“Thẩm Dịch!!”

Cô đỏ mặt, giậm chân… nhưng vẫn bước theo.

Thẩm Dịch thì cứ đi lững thững như thể hôm nay là một ngày dạo chơi bình thường giữa mùa xuân.

Đến cổng, anh bất ngờ dừng lại.

“Gì nữa?”

Cô hỏi.

“Ồ.”

Anh chỉ tay.

“Chuẩn bị tinh thần.”

“??”

---

Cảnh: Cổng Trần gia — Paparazzi đông như ngày hội

Chớp sáng.

Chớp sáng.

Chớp sáng.

Mấy chục ống kính đồng loạt chĩa vào hai người.

“Cô Trần! Anh Thẩm!”

“Xin cho biết quan hệ hiện tại của hai người!”

“Có phải hai người sống chung?!”

“Có phải đã gặp mặt gia đình hai bên?!”

Một phóng viên hét lớn:

“Có phải hai người sẽ đăng ký kết hôn trong năm nay không?!”

Linh Dương:

“KHÔNG!! KHÔ—”

Cô chưa kịp dứt câu thì—

Thẩm Dịch nắm lấy tay cô.

Không mạnh, không đột ngột.

Mà cực kỳ… cố ý.

Cô đứng hình.

Paparazzi:

“CHỤP!! CHỤP NHANH!!”

Đất trời như nổ tung bằng tiếng máy ảnh.

---

Cảnh: Linh Dương hoảng loạn — Thẩm Dịch vẫn bình tĩnh đến đáng sợ

“Anh buông ra!!”

Cô thều thào.

“Không.”

Giọng anh trầm, thấp, và không hề dao động.

“Có người đang đẩy từ phía sau.”

“Nhưng anh—”

“Giữ em để tránh ngã.”

“RÕ RÀNG KHÔNG CÓ AI ĐẨY!!”

Anh cong môi:

“Tôi sợ em nhìn thấy đèn flash bị choáng.”

“Anh— anh không được dùng lý do kỳ quặc để nắm tay tôi!!”

“Không kỳ quặc.”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô.

“Rất chính đáng.”

Cô:

“…”

Không phản bác được.

---

Cảnh: Khi họ vừa bước xuống bậc thềm — một câu hỏi khiến cảnh hỗn loạn im bặt

Một nữ phóng viên trẻ giơ mic lên, giọng run vì kích động:

“Xin hỏi tổng giám đốc Thẩm…

Anh có phải đang theo đuổi cô Trần Linh Dương không?!”

Trong nháy mắt—

Tất cả đều im.

Cả đám phóng viên nín thở.

Tiểu Đào trong nhà nhìn qua cửa sổ, hai tay ôm đầu.

Trần Lão Gia trong Vườn Trà cười đến mức muốn rơi răng.

Còn Linh Dương—

Mắt mở to.

Cô chuẩn bị chờ một câu phủ nhận… hoặc ít nhất một câu mơ hồ.

Nhưng Thẩm Dịch chỉ siết nhẹ tay cô.

Anh hơi xoay người, đối diện ống kính.

Nắng rơi trên vai anh, dáng đứng thẳng tắp, khí chất khí phách của một người đã quyết định điều gì thì không ai cản nổi.

Và anh nói:

“Đúng.”

---

Mọi người:

“………….”

Linh Dương:

“……………..HẢ?!”

---

Thẩm Dịch tiếp tục nói, giọng chắc nịch:

“Và tôi không định che giấu điều đó.”

“???!!!”

Paparazzi gào lên:

“Anh đang công khai theo đuổi cô ấy?!”

“Ý anh là nghiêm túc?!”

“Có kế hoạch tiến xa hơn?!”

Ánh mắt Thẩm Dịch không rời Linh Dương.

Anh chỉ nói đúng một câu:

“Tôi muốn cưới cô ấy.”

FLASH— FLASH— FLASH—

Đèn chớp sáng như pháo hoa.

Toàn bộ Trần gia rung chuyển.

Trên mạng xã hội bắt đầu cháy lần nữa.

Còn Linh Dương—

Cô gần như ngã quỵ nếu anh không giữ tay.

“Anh… anh điên thật rồi.”

Anh cúi xuống, nói đủ để chỉ mình cô nghe:

“Không điên.”

“Tôi nghiêm túc.”

“Và em biết điều đó.”

Cô:

“…Tôi không biết gì hết…”

Anh cười khẽ, dịu dàng đến mức nghẹn tim:

“Em sẽ biết sớm thôi.”

Cửa xe đóng lại.

Âm thanh ồn ào ngoài cổng lập tức bị chặn đứng, chỉ còn tiếng thở của hai người.

Linh Dương ngồi sát mép ghế, lưng thẳng đơ, hai tay siết lại đến trắng cả ngón.

Cô quay sang, giọng nhỏ nhưng đầy tức giận:

“Thẩm Dịch.

Anh… anh vừa nói cái gì trước mặt cả nước vậy?”

Anh cài dây an toàn, nhàn nhã:

“Những gì em nghe.”

“Anh— anh… muốn cưới tôi??”

“Tôi nói rất rõ.”

“Anh có biết kết quả của việc đó không?! Fan nổi điên, anti lồng lộn, truyền thông bám theo, đội của tôi bị soi— tất cả đều rối tung lên!!”

Thẩm Dịch quay đầu nhìn cô, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh:

“Nhưng em an toàn.”

Cô nghẹn:

“Cái— đó liên quan gì?!”

“Có tôi ở cạnh,” anh nói tiếp,

“người ta sẽ không dám đẩy, không dám chen, không dám làm em sợ.”

“Anh—”

“Và nếu họ hiểu lầm rằng tôi thích em…”

Giọng anh hạ thấp,

“…thì cũng không sai.”

Cô muốn phản bác nhưng… miệng lại không mở ra nổi.

---

Cảnh: Linh Dương mất bình tĩnh — nhưng lại khiến câu chuyện đi xa hơn

“Anh không thể thích tôi!!”

Thẩm Dịch hơi nhướng mày:

“Tại sao?”

“Tại vì tôi không phải kiểu người anh—”

“Em biết kiểu người tôi thích?”

“Tôi—…!”

Không biết. Hoàn toàn không biết.

Anh dựa lưng vào ghế, một tay đặt lên vô-lăng, giọng trầm như quấn lấy:

“Muốn tôi nói thử không?”

“Không cần!! Không muốn!! Không—”

“Em.”

Linh Dương nghẹn họng:

“…”

“Kiểu người tôi thích,”

anh nói chậm rãi,

“là em.”

“HORR—”

Cô lập tức dùng hai tay che mặt:

“Anh đừng nói mấy thứ đáng sợ đó nữa!!”

“Không đáng sợ.”

Anh nghiêng người một chút, giọng dịu đi bất ngờ.

“Chỉ là thật.”

---

Cảnh: Xe bắt đầu chạy — Linh Dương hoảng loạn tìm cớ

“Thẩm Dịch… chúng ta không thể đến trụ sở truyền thông nữa.”

“Vì sao?”

“Vì— vì tôi chưa nghĩ ra lời giải thích!!”

“Không cần giải thích.”

“CÓ CHỨ!! Anh vừa tuyên bố muốn cưới tôi!! Người ta sẽ hỏi!”

Cô kéo áo anh. “Tôi phải nói gì?!”

Anh liếc nhìn tay cô đang nắm áo mình, khóe môi cong nhẹ:

“Em đang nắm tôi rất chặt.”

“—!!!”

Cô giật tay lại như bị bỏng.

Xe vẫn chạy bon bon trên con đường rợp bóng cây.

Thẩm Dịch nói:

“Nếu em muốn… tôi sẽ trả lời thay.”

“Trả lời cái gì?!”

“Trả lời rằng em chưa đồng ý,”

anh nói rất bình tĩnh,

“nhưng tôi đang cố gắng.”

Linh Dương mở to mắt.

Anh tiếp tục:

“Rằng em không phải người tôi ‘cưới vì ép buộc’,

mà là người… tôi muốn có được.”

Cô hít vào một hơi mạnh.

“Anh đừng nói nữa.”

“Tôi chưa nói xong.”

“ĐỪNG. NỮA.”

Thẩm Dịch im.

Nhưng ánh mắt anh nhìn cô từ gương chiếu hậu — sâu, ấm, và không hề có ý định dừng lại lâu dài.

---

Cảnh: Điện thoại Linh Dương rung liên tục — quản lý gọi

Reng— reng— reng—

Linh Dương giật nảy mình.

Quản lý (gào):

“Linh Dương!!! Em có biết mình đang đứng đầu hot search cả 6 mục không?!!”

“Em biết rồi…”

“Fan đang hỏi có phải em và tổng giám đốc Thẩm kết hôn chạy chưa?!”

“Anti thì bảo em dựa hơi tài phiệt!!”

“Còn nhà tài trợ thì hỏi em có định đổi sang họ Thẩm không!!”

“Em— em không có!!”

Quản lý thở dài ảo não:

“Thẩm Dịch đang ngồi cạnh em đúng không?”

Linh Dương liếc sang người bên cạnh.

“…Vâng.”

Quản lý:

“Em giữ bình tĩnh nhé… đừng để bị anh ấy dắt đi mất.”

“Em đang bị dắt đi rồi.”

“…”

Cuộc gọi tắt.

---

Cảnh: Khoảnh khắc “nắm tay” thứ hai — lần này không phải vô tình

Xe thắng nhẹ trước đèn đỏ.

Không tiếng ồn. Không paparazzi. Không ai xen vào.

Chỉ có hai người.

Linh Dương thở ra thật dài, nhắm mắt lại.

Đột nhiên —

Thẩm Dịch đặt tay lên tay cô.

Rất chậm.

Nhưng vô cùng chắc chắn.

“Anh—!!”

“Đừng hoảng.”

Giọng anh thấp đến mức như đang dỗ dành.

“Tay em lạnh.”

“Không lạnh!!”

Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hốt hoảng của cô:

“Cho tôi một chút thôi.”

Cô thu tay lại — nhưng anh giữ lại.

Không mạnh.

Chỉ đủ để cô biết:

Anh đã quyết tâm rồi.

---

Cảnh: Đèn xanh sáng — và điểm đến không phải nơi cô nghĩ

“Tôi tưởng anh đưa tôi đến trụ sở truyền thông?”

Thẩm Dịch khởi động lại xe, hơi cúi mặt cười:

“Đổi kế hoạch.”

“Đổi sang đâu?!”

“Đến nơi mà em không thể chạy.”

“…?!”

“Nhà tôi.”

“THẨM DỊCH!!!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc