Kết Hôn Với Nhà Đầu Tư Của Cả Đội

Chương 3

Trước Sau

break

Sau bữa sáng hỗn loạn vì ông ngoại, Linh Dương nhanh chóng đứng dậy:

“Con… con ra vườn một chút!”

Không đợi ông ngoại lên tiếng, em chạy luôn.

Phía sau, ông ngoại nhếch mép:

“Nó chạy kiểu này, chắc chắn cậu nên đi theo.”

Thẩm Dịch chỉ đặt tách trà xuống:

“Tôi biết.”

---

Vườn trà – yên tĩnh, gió thoảng, xanh mướt

Vườn trà sau dinh thự rất rộng, từng luống trà xanh mướt kéo dài tít tắp.

Linh Dương đi giữa lối nhỏ, hai tay dang ra hít thở.

“Dễ chịu quá…”

Ít nhất ở đây, không có ai nhìn em như cô dâu mới.

Không có ông ngoại.

Không có—

“Em đi nhanh vậy làm gì?”

Giọng nói sau lưng khiến em đứng hình.

Không được nói tên anh trong lòng nữa!

Vừa nghĩ tới là anh xuất hiện ngay!!

Linh Dương quay lại, cố giữ bình tĩnh:

“Sao anh theo em?”

“Tôi đi dạo.”

Thẩm Dịch trả lời.

“Trùng hợp là em cũng ở đây.”

“Trùng hợp kiểu ép người ta thừa nhận ạ?”

“Ừ.”

Anh gật đầu.

“Tôi ép.”

“…Anh tự nhận luôn hả?!”

“Tôi không nói dối.”

Linh Dương thở dài.

Khó đối phó quá…

Em bước nhanh hơn, cố kéo giãn khoảng cách.

Nhưng Thẩm Dịch chỉ thong thả theo sau.

Không vội.

Không đuổi.

Chỉ cần em đi đến đâu, anh sẽ xuất hiện ngay sau vài bước.

Tựa như một cái bóng.

“Anh… làm ơn đứng xa em chút được không?”

Em nói, giọng nhỏ như muỗi.

“Xa bao nhiêu?”

“Tầm… 5 mét.”

“Không được.”

“3 mét?”

“Không.”

“Vậy 1 mét?”

“Em đang thương lượng với tôi đấy à?”

Linh Dương bặm môi:

“Em chỉ muốn… không bị mọi người hiểu lầm nữa.”

Thẩm Dịch dừng lại, ánh mắt nghiêm túc bất ngờ:

“Em sợ họ hiểu lầm…

hay sợ em hiểu lầm?”

Linh Dương đứng sững.

“Em… em đâu có hiểu lầm gì…”

Thẩm Dịch bước đến gần, chỉ một bước mà kéo khoảng cách còn chưa đến một sải tay.

“Vậy tại sao em cứ đỏ mặt mỗi lần thấy tôi?”

“Em— em không đỏ!!”

“Bây giờ cũng đang đỏ.”

“KHÔNG CÓ!!”

Anh im lặng nhìn em vài giây.

Rồi nói một câu khiến Linh Dương muốn phủi mình bay lên trời:

“Em đáng yêu thật.”

“Anh… đừng nói nữa!!”

Em xoay người chạy thẳng ra cuối vườn trà.

---

Cuối vườn – chòi nghỉ nhỏ

Linh Dương nấp sau một bụi trà lớn, cúi đầu như tội phạm trốn truy nã.

“Không được. Không được để anh ta tới gần…”

Rồi một giọng nói bình thản cất lên ngay bên cạnh:

“Em trốn gì vậy?”

“A—!!”

Linh Dương suýt ngã chổng vó.

Thẩm Dịch không biết xuất hiện từ đâu, một tay nắm lấy cổ tay em, kéo lại ổn định.

“Cẩn thận.”

Linh Dương muốn khóc:

“Tại sao anh cứ xuất hiện đúng lúc em nghĩ xấu về anh vậy?!”

“Vì tôi nhìn là biết em đang nghĩ gì.”

“…Anh đọc được suy nghĩ người ta luôn hả?!”

“Không.

Chỉ đọc được của em.”

“Anh—!!”

Em đỏ mặt, tức đến mức muốn đấm ngực.

---

Chòi nghỉ – khoảnh khắc không chạy được nữa

Thẩm Dịch đi lên chòi, quay lại nhìn em:

“Lại đây.”

“Em không lại.”

“Tôi đếm đến ba.”

“Em không phải con nít đâu…”

“Ba.”

Anh đếm luôn.

“Ê!!! Anh bỏ số 1 với 2 rồi!!!”

“Vì tôi biết em không nghe.”

“…?!”

Thẩm Dịch nhìn thẳng vào em, giọng vẫn nhẹ nhưng khí thế mạnh đến mức em… ngoan ngoãn bước lên chòi.

Em ngồi xuống ghế đá, mặt cau lại.

Thẩm Dịch ngồi đối diện, ánh mắt bình thản nhưng sâu.

Gió thổi nhẹ, lá trà xào xạc.

Không khí dễ chịu, nhưng tim em thì không.

---

Khoảng lặng dài – rồi anh lên tiếng

“Linh Dương.”

Thẩm Dịch gọi tên em lần đầu tiên trong ngày.

“…Dạ?”

“Tối qua em đau lòng lắm đúng không?”

Linh Dương cắn môi, muốn phủ nhận—

nhưng không thể.

“…Một chút.”

“Em sợ ông ngoại thật sự bệnh.”

Em gật.

“Và em sợ bị ép phải lấy tôi.”

Em gật mạnh hơn.

Thẩm Dịch nhìn em thật lâu.

Rồi anh nói:

“Vậy để tôi nói lại lần nữa.”

Linh Dương ngẩng đầu.

Thẩm Dịch nhìn thẳng vào mắt em, giọng chậm rãi và rõ ràng:

“Nếu em không muốn, tôi sẽ không ép.

Nhưng nếu một ngày nào đó em đổi ý…”

Anh hơi nghiêng người, nụ cười cực nhẹ,

“tôi là người đầu tiên em phải nói cho biết.”

Linh Dương im như bị điểm huyệt.

Không trốn được.

Không chạy được.

Không phản bác được.

Và tệ nhất—

Em không ghét cảm giác ấy.

---

Ngay lúc không khí trở nên quá gần gũi—

Ông ngoại từ xa hét lớn:

“DƯƠNG DƯƠNG!! LẠI ĐÂY ÔNG CÓ CHUYỆN NÓI!!!”

Linh Dương bật dậy:

“Ôi không— ông ngoại lại tới!!!”

Thẩm Dịch đứng dậy, nhàn nhạt:

“Em định chạy?”

“Dạ chạy!!”

“Không kịp đâu.”

“SAO LẠI KHÔNG KỊP—”

Ông ngoại đã xuất hiện sau lưng em trong 5 giây:

“A, hai đứa đang hẹn hò riêng à?”

“ÔNG NGOẠI!!!!”

Vườn Trà — Đêm muộn

Lối nhỏ dẫn vào Vườn Trà sau Di Thự được thắp bằng những chiếc đèn lồng gỗ treo dọc hai bên. Ánh sáng vàng dịu phản chiếu lên gương mặt Trần Linh Dương, khiến đôi mắt cô càng thêm ửng đỏ.

Thẩm Dịch đi sau cô nửa bước.

Khoảng cách rất gần, nhưng không ai nói gì.

Tiếng côn trùng râm ran, tiếng gió đêm xào xạc chạm vào những tán cây trà xanh mướt. Không khí yên bình đến mức Linh Dương thấy khó thở — yên bình quá, mà lòng cô lại quá rối.

Cô dừng lại trước mái hiên nhỏ, quay lưng về phía anh, giọng khẽ như sợ chính mình nghe thấy:

“Cảm ơn anh… đã đưa tôi về.”

Thẩm Dịch nghiêng người nhìn cô, ánh mắt sâu và trầm.

“Tôi không thể để em về một mình trong tình trạng đó.”

“…Tôi không yếu như anh nghĩ đâu.”

“Không phải chuyện yếu hay mạnh.”

Vẻ mặt anh bình tĩnh, nhưng giọng nói lại nhẹ hơn hẳn bình thường.

“Là tôi lo.”

Linh Dương khựng lại.

Cô quay đi ngay lập tức, giấu biểu cảm đang bắt đầu lung lay.

Hai tay nắm chặt vạt áo hoodie, cô nói nhanh:

“Ông tôi… nói lung tung ấy. Anh đừng để tâm.”

“Ông em nói rất rõ ràng.”

“…”

“Ông muốn tôi chăm sóc em.”

Linh Dương cắn môi, không biết tim mình đập vì tức hay vì cái cách anh nói hai chữ “chăm sóc”.

Cô cố giữ giọng bình thường nhất:

“Anh không cần… làm theo ông tôi. Tôi tự lo được.”

Thẩm Dịch bước lên một bước.

Bóng anh đổ lên người cô.

Khi Linh Dương ngẩng đầu, khoảng cách chỉ còn một gang tay.

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt còn ánh mệt mỏi của cô, nhẹ đến mức gần như chỉ là hơi thở:

“Em không cần phải giỏi mọi lúc.”

“…Tôi không có lựa chọn.”

“Có.”

Ánh mắt anh hơi thấp xuống, dừng ngay nơi hàng mi cô khẽ run.

“Em có tôi.”

Linh Dương lùi lại một bước theo bản năng.

Đúng lúc ấy, từ phía trong Vườn Trà vang lên tiếng đèn gió kêu leng keng, như cắt đứt không khí quá căng giữa họ.

Cô hít mạnh một hơi, ổn định lại cảm xúc:

“Anh về đi. Khuya rồi.”

Thẩm Dịch nhìn cô thật lâu.

Rồi anh gật nhẹ, nhưng trước khi quay người đi, anh nói một câu khiến sống lưng Linh Dương tê rần:

“Ngày mai… tôi đến đón em.”

“Đón… làm gì?”

“Ông em muốn gặp cả hai chúng ta.”

Linh Dương đứng đơ tại chỗ.

Anh bước đi rất chậm, như đợi xem cô có gọi anh lại hay không.

Cô không gọi.

Nhưng trong lồng ngực… tim cô đập loạn như muốn bật ra ngoài.

Sáng hôm sau — Vườn Trà, Di Thự Trần gia

Ánh nắng sớm xuyên qua những tán cây trà, nhuộm vàng lối đi. Trần Linh Dương vừa bước vào nhà chính thì đã nghe giọng ông ngoại vang lên—không yếu ớt, không mệt nhọc, mà còn rất… có sức sống:

“Linh Dương, con tới rồi! Ngồi xuống đây, ông có chuyện quan trọng.”

Cô mới ngồi chưa ấm chỗ thì Thẩm Dịch bước vào từ cổng sau, áo sơ mi trắng, tay bỏ túi, phong thái bình thản đến mức muốn đánh.

Trần Lão Gia lập tức nở nụ cười gian:

“Đấy, hai đứa đến cùng lúc. Trời định rồi.”

“…Con đi cổng trước.”

“Con đi cổng sau.”

Hai người đồng thanh, xong thì liếc nhau rồi lập tức nhìn chỗ khác.

Ông ngoại khoát tay:

“Được rồi được rồi, hai đứa trẻ không cần thẹn thùng. Chuyện hôm nay là bàn về hôn sự.”

Linh Dương sặc:

“H-Hôn—”

Thẩm Dịch quay sang nhìn cô, khóe môi cong nhẹ:

“Em nghe nhầm đấy.”

“Tôi nghe rất rõ!” Cô gắt.

Lão Trần vỗ bàn bốp!

“Vậy thì khỏi vòng vo. Ta đã định ngày!”

Cô gần như bật khỏi ghế:

“Ông!! Con chưa đồng ý!!!”

“Không sao.” Ông nói tỉnh như không. “Ông với cậu Thẩm đây đều đồng ý rồi.”

Thẩm Dịch nhẹ nhàng đặt tách trà xuống:

“Tôi phụ trách phần chuẩn bị.”

“Cái gì mà chuẩn bị?!”

“Váy cưới, địa điểm, lễ nghi—”

“Con còn chưa nói sẽ cưới!”

“Nhưng ông nói rồi.”

Lão Trần chống gậy, phẩy tay.

“Tuần sau con đi thử váy cưới cho ông.”

“KHÔNG!”

---

Cảnh: Thử váy cưới — và tai nạn lớn nhất năm

Cuối cùng, nhờ cả quản lý lẫn hai bác gái trong nhà ép, Linh Dương bị đưa đến một studio váy cưới cao cấp.

Cô đứng trên bục, cả người cứng đờ trong chiếc váy trắng mềm mại:

“Ôi trời ơi… tôi mới 23 tuổi… tôi còn đang đánh giải mùa hè…”

Quản lý vừa lấy khăn lau mồ hôi vừa an ủi:

“Đi thử thôi mà đội trưởng, đâu có nghĩa là cưới!”

—tách!

Một tiếng chụp hình nhỏ xíu.

Cả studio lập tức chết lặng.

Linh Dương quay phắt lại:

“M… mới nghe gì đấy?”

Quản lý tái mặt:

“Ơ… đội trưởng… có khi nào… bị chụp…?”

---

Một giờ sau — Internet nổ tung

【HOT!】Nghi vấn nữ thần E-sports Trần Linh Dương đi thử váy cưới?!

【Tin nóng】Nữ đội trưởng TLD Esports sắp kết hôn? Danh tính chú rể là ai?

【Fan hoảng loạn】Đùa tôi à? Hôm qua còn stream solo kill 7 mạng, hôm nay đi mặc váy cưới?!

Bình luận nổ ầm ầm:

“Ủa? Là thật hả???”

“Tôi mới nói yêu chị ấy hôm qua mà hôm nay chị đi lấy chồng?!”

“Không tin! Photoshop! Tẩy trắng! Fake news!”

“Tin chính thống kia kìa! Có cả video cô ấy bước ra khỏi studio!!!”

“Trời đất ơi nữ thần lòng tôi—”

Trong căn phòng ngủ chật kín thông báo, Linh Dương ôm đầu:

“Xong… xong rồi… thời của tôi hết thật rồi…”

Điện thoại cô rung lên.

【Thẩm Dịch】: Đừng lo. Tôi xử lý truyền thông.

【Thẩm Dịch】: Tối nay tôi đến đón. Chúng ta nói chuyện.

Cô nhìn màn hình, mặt đỏ bừng, tim đập loạn:

“Anh ta… bình tĩnh vậy luôn hả?! Đây là scandal chứ có phải trà sữa đâu?!”

Trụ sở vốn yên bình của TLD bỗng biến thành… chợ.

Fan đứng kín cả cổng, giơ banner, giơ điện thoại, hò hét đủ kiểu:

“Chị Dương ơi! Chị đừng lấy chồng!!”

“Không phải thật đâu đúng không??? Em mới donate cho chị hôm qua mà!!”

“Chú rể đâu? Ra đây đối chất!”

“Ai mà dám cưới chị ấy hả?!”

Quản lý chạy vòng vòng, suýt khóc:

“Linh Dương! Cậu phải ra giải thích— ít nhất cũng phải nói với fan là cậu vẫn còn FA đi!”

“Tôi mà nói vậy là ông tôi giết tôi đó.” Linh Dương ôm đầu.

“Nhưng mà nếu không nói thì fan giết tôi!!”

Hai người đang giằng co thì bỗng—

Cả đám fan hét toáng lên:

“Aaaaaaa!! Là anh ta!!!”

“Ảnh lên kìaaaa!!”

“Chú rể trong truyền thuyết?!”

“Anh mặc sơ mi mà vẫn ngầu gần chết!!”

Linh Dương giật mình:

“Fan tôi nhìn ai mà la ghê vậy?”

Quản lý lắp bắp:

“Cậu… cậu nhìn ra cửa đi…”

Linh Dương quay lại.

Và trong khoảnh khắc đó —

Thẩm Dịch bước xuống từ chiếc xe đen sang trọng, phong thái lạnh nhạt như gió đêm.

Anh không cố tỏ ra cuốn hút.

Nhưng chính cái bình tĩnh của anh lại khiến đám đông… rống lên như thấy idol K-pop.

Fan đồng loạt hú:

“Trời ơi đẹp trai quá vậy!!”

“Ủa cưới được đó nha?!”

“Tôi đổi phe! Tôi ủng hộ hôn sự này!”

“Chị Linh Dương đừng bỏ lỡ người như vậy!!!”

Linh Dương đơ người:

“…Fan tôi phản bội nhanh vậy luôn?”

Quản lý ôm ngực:

“Tôi còn muốn phản bội nữa là…”

---

Cảnh: Thẩm Dịch vào trụ sở

Anh bước qua hàng fan, ánh mắt lướt nhẹ nhưng sắc bén. Ai định lại gần đều bị ánh nhìn đó làm khựng lại như bị băng giữ chân.

Đến cửa, anh cúi đầu nói với bảo vệ:

“Phiền anh giữ trật tự, đừng để ai chen vào. Tôi chỉ đến đón bạn gái tôi.”

Fan la ầm lên như bom nổ:

“BẠN GÁI?!”

“ANH NÓI BẠN GÁI!”

“TRỜI ƠI CHÍNH CHỦ LÊN TIẾNG RỒI!!!”

Linh Dương trong sảnh trợn mắt:

“T… Tôi nào là bạn gái anh?!”

Thẩm Dịch nhìn cô, giọng trầm và chắc:

“Chưa, nhưng sẽ nhanh thôi.”

“…Anh nói cái gì?!”

Quản lý thì đứng cạnh, run giọng:

“Chúc… chúc mừng?”

---

Cảnh: Trong phòng họp nhỏ

Thẩm Dịch ngồi xuống, ngước mắt nhìn cô:

“Em muốn giải thích với fan phải không?”

“Tất nhiên!! Họ nghĩ tôi chuẩn bị cưới!!”

“Được. Tôi sẽ giúp em giải thích.”

“Thật hả?” Linh Dương sáng mắt.

Thẩm Dịch gật đầu:

“Ừ. Tôi sẽ nói rõ ràng… chúng ta chưa cưới.”

Cô thở phào.

Anh nói tiếp:

“— nhưng đang trong giai đoạn xem xét hôn sự.”

Linh Dương: “…”

Quản lý: “Tôi ngất đây.”

Thẩm Dịch chống tay lên bàn, cúi gần sát Linh Dương:

“Em không đồng ý, tôi cũng không ép.

Nhưng nếu hôn sự này là vì ông em…

…thì tôi sẽ đứng về phía em.”

Giọng anh thấp, chậm, và thật đến mức khiến cô rùng mình.

“Tôi sẽ không để ai ép em — trừ khi em muốn.”

Linh Dương cắn môi, vừa tức vừa đỏ mặt:

“…Tôi không muốn!!”

Thẩm Dịch nhìn cô, đôi mắt như có tia sáng nhàn nhạt:

“Không sao. Em sẽ muốn sớm thôi.”

Cô: “?!?”

Trời đã tối. Đám fan ngoài cổng dần tản đi, chỉ còn vài người nấn ná chụp ảnh trụ sở trong hy vọng thấy Linh Dương thêm lần nữa.

Quản lý thở phào:

“Được rồi… cô về đi. Nghỉ ngơi đi cho khỏi nổ tung cái đầu. Mai còn giải quyết đống tin tức.”

Linh Dương gật đầu, đeo balô lên vai.

Nhưng khi cô bước ra cửa—

Chiếc xe đen của Thẩm Dịch đã đậu sẵn, cửa ghế phụ mở ra.

Anh đứng dựa vào cửa, một tay đút túi, ánh mắt nhìn cô qua ánh đèn đường dịu vàng:

“Em lên đi. Tôi đưa em về.”

Linh Dương khựng lại:

“Tôi tự về được.”

“Quản lý bảo fan vẫn còn rải rác quanh đây.”

Giọng anh trầm, bình thản nhưng đầy mệnh lệnh.

“Em là nữ, hơn nữa còn đang dính tin tức hôn sự. Về một mình dễ bị chụp ảnh thêm.”

Cô nghẹn:

“Tôi đâu phải trẻ con…”

“Không.

Em còn tệ hơn trẻ con.

Trẻ con biết nghe lời.”

“Thẩm Dịch!”

Anh hơi cúi xuống, đưa mắt nhìn thẳng cô:

“Em muốn bị chụp thêm một tấm ảnh đi đường với gương mặt mệt mỏi không?”

Cô im re.

Cuối cùng, cô chui lên xe rất nhẹ… nhưng mặt vẫn cong như bánh bao.

---

Cảnh: Trên xe

Không gian trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng điều hòa chạy êm.

Linh Dương nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính. Đèn đường trôi lướt qua mặt cô, tạo từng mảng sáng tối.

Đột nhiên, Thẩm Dịch nói:

“Nếu hôm nay tôi không đến đón… em sẽ còn mệt hơn.”

“…Cảm ơn.”

“Tôi không cần cảm ơn.”

Anh lái xe một lúc, rồi tiếp:

“Tôi chỉ muốn em quen dần.”

“Quen cái gì?”

“Quen có tôi.”

Tim Linh Dương đập thịch một nhịp.

Cô quay mặt sang cửa kính nhanh đến mức suýt đập trán.

“Anh nói linh tinh gì vậy…”

“Không tinh. Nghĩ rất nghiêm túc.”

Linh Dương kéo dây an toàn, che nửa mặt:

“Tôi chưa muốn cưới.”

“Tôi biết.”

Giọng anh mềm như cánh trà ướt sương.

“Nhưng tôi không bảo em cưới tôi ngay.”

“…Vậy anh muốn gì?”

Anh liếc sang, khóe môi cong nhẹ:

“Muốn em thử thích tôi.”

---

Cảnh: Cổng nhà Trần gia – Di Thự gỗ

Khi xe dừng lại, Linh Dương vội vàng tháo dây an toàn, trái tim đập loạn đến mức muốn chạy trốn.

Cô mở cửa:

“Cảm ơn… đường về an toàn nhé.”

Nhưng khi cô vừa xuống xe, Thẩm Dịch gọi:

“Linh Dương.”

Cô xoay người.

Anh đứng dựa vào xe, dưới ánh đèn vàng trước cổng. Ánh mắt anh sâu, lặng nhưng rõ ràng ấm áp.

“Ngày mai, trước khi đi thử váy…”

Anh dừng một chút, như cố lựa câu từ.

“…nếu em thấy áp lực quá, hãy nói với tôi.”

Cô nhíu mày:

“Tôi đâu yếu đến vậy.”

“Không phải yếu.”

Giọng anh thấp đến mức như đang nói với riêng mình.

“Chỉ là… tôi không muốn em chịu mọi thứ một mình.”

Linh Dương ngẩn người.

Cô chưa kịp đáp thì Thẩm Dịch nói tiếp:

“Ngủ sớm đi. Em trông mệt rồi.”

Anh lại lên xe, đóng cửa, và chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi cổng.

Để lại cô đứng dưới bóng đèn, tay vô thức chạm lên ngực áo—

Tim mình… đập kiểu gì vậy?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc