Kết Hôn Với Nhà Đầu Tư Của Cả Đội

Chương 2

Trước Sau

break

Ông ngoại Trần – người vừa rồi còn thở yếu ớt, bàn tay run run –

ngay khi Linh Dương cúi đầu lo lắng, bất ngờ nháy mắt một cái thật nhanh với Thẩm Dịch.

Không phải nháy kiểu vô tình.

Không phải run cơ mặt.

Mà là ra hiệu. Rõ ràng. Không che giấu.

Một cái nháy mắt mưu mô của lão già giả bệnh.

Thẩm Dịch hạ mắt nhìn ông, đường nét gương mặt vẫn bình tĩnh nhưng con ngươi tối lại một cách nguy hiểm.

Một luồng… cảnh cáo.

Không lời.

Ông ngoại chỉ cười thầm trong lòng như một lão hồ ly già, ánh mắt ngay lập tức chuyển về trạng thái yếu ớt chỉ trong nửa giây—

một màn diễn vào hàng thâm niên Oscar.

Linh Dương không thấy gì.

Cô đang lo lau mồ hôi tưởng tượng trên trán ông:

“Ông đừng cố nói nữa. Ông nghỉ đi… đừng làm con lo.”

Ông ngoại nắm tay cô, cố ý run thêm chút cho đúng vai:

“Dương Dương… ông… ông chỉ muốn giao con cho… người khiến ông yên tâm…”

Thẩm Dịch nghe vậy, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt không rời ông ngoại.

Không nói.

Không phủ nhận.

Không tỏ thái độ.

Nhưng cái im lặng đó… sắc hơn dao.

Ông ngoại tiếp tục diễn, giọng yếu đến mức như sắp đứt hơi:

“Người đó… chính là Thẩm…”

“Ông!”

Linh Dương bật lên, hoảng loạn.

“Thẩm tổng chỉ tiện đường đưa con về thôi! Ông đừng nói linh tinh.”

Ông ngoại nhìn cháu gái, ánh mắt thương yêu… được gài thêm chút ép buộc:

“Con… đừng sợ. Thẩm Dịch… là người tốt. Con hãy tin ông.”

Nghe vậy, Linh Dương đỏ bừng mặt, chẳng biết xấu hổ hay hoảng hốt:

“Ông! Con— con không có— chuyện đó… không có!”

Thẩm Dịch đứng tựa khung cửa, im lặng nhìn cảnh hỗn loạn nhỏ trước mắt.

Không lên tiếng, nhưng đôi mắt thấp thoáng ý cười rất nhẹ — khó nhận ra, nhưng có.

Ông ngoại lại liếc sang Thẩm Dịch thêm một lần nữa.

Lần này không phải nháy mắt, mà là ánh nhìn kiểu:

“Cậu còn không nói gì? Mau đóng vai nam chính vào.”

Thẩm Dịch hiểu.

Đáng tiếc… anh chẳng thích bị điều khiển.

Anh bước lên một bước, giọng trầm, rõ ràng:

“Ông Trần, sức khỏe ông không tốt, không nên nói quá nhiều.”

Linh Dương: “Đúng rồi! Ông nằm xuống nghỉ đi!”

Nhưng ông ngoại chỉ nở nụ cười mệt mỏi đầy thâm ý:

“Không… chuyện này… quan trọng.”

Ông nắm lấy tay Linh Dương, siết nhẹ như van nài:

“Dương Dương, con nghe ông… Thẩm Dịch, ông tin được.”

Thẩm Dịch lúc này mới nhìn Linh Dương —

ánh mắt sâu, bình tĩnh, khiến không gian trong phòng như ngừng lại.

Linh Dương chớp mắt, tim đập nhanh không kiểm soát.

“Thẩm tổng… đừng để ý ông em. Ông nói bậy thôi.”

Thẩm Dịch không nói gì.

Nhưng chính sự im lặng đó… làm Linh Dương càng rối bời.

Ông ngoại liền bồi thêm:

“Dương Dương… nếu ông xảy ra chuyện… chuyện hôn sự của con… ông đã quyết định rồi.”

Cả người Linh Dương đông cứng.

“Hôn… gì cơ?”

Ánh mắt lão Trần gia lấp lánh thắng trận.

Thẩm Dịch khẽ nhíu mày.

Ánh mắt anh chuyển sang sắc lạnh — kiểu lạnh không phải vì từ chối, mà như đang cảnh cáo ông ngoại:

Ông đang đi quá xa.

Nhưng đã muộn.

Ông ngoại nói câu khiến căn phòng bùng nổ:

“Ông muốn gả con… cho Thẩm Dịch!”

“Gả em… cho Thẩm Dịch.”

Lời ông ngoại vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh mịch của dinh thự gỗ.

Linh Dương đứng như trời trồng.

Trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.

“Ông… ông nói gì cơ?”

Giọng em run đến mức gần như không thành tiếng.

Ông ngoại Trần thở dài, bàn tay đặt lên ngực, cố tạo vẻ đau đớn:

“Ý của ông… rất rõ ràng rồi…”

“Ông!!”

Linh Dương gần như hét lên, tai đỏ bừng,

“Ông đùa đúng không?! Con— con với Thẩm tổng… làm gì có—”

Em quay phắt sang Thẩm Dịch.

Và tim em… đập hẫng một nhịp.

Bởi vì anh không hề tỏ ra ngạc nhiên.

Cũng không phản đối.

Không phải chấp nhận, không phải từ chối—

mà là kiểu bình tĩnh khiến người ta càng thảng thốt.

“Thẩm tổng!!”

Linh Dương líu lưỡi, gần như vẫy tay trước mặt anh,

“Ông em nói bậy đó, anh đừng để ý!! Không có chuyện đó đâu!”

Thẩm Dịch nhìn em.

Ánh mắt anh… làm em nóng mặt đến mức muốn biến mất ngay lập tức.

Anh nói chậm, giọng trầm:

“Tôi không nghĩ lời người lớn là ‘nói bậy’.”

Linh Dương: “…”

“Ý— ý em là… ông em bệnh nên hay nói lung tung… chứ không phải…”

Em càng nói càng rối.

Ông ngoại thấy em khổ sở thì càng như được tiếp lửa diễn xuất:

“Dương Dương… ông không phải tùy tiện chọn người. Con xem, Thẩm Dịch đây— tuổi tác phù hợp, năng lực tốt, tính tình ổn định…”

“Ổn định cái gì! Ông còn chẳng biết người ta là ai!!”

“Ông biết quá rõ.”

Thẩm Dịch: “…”

Ông ngoại vuốt tóc cháu gái, giọng run run:

“Chỉ cần… còn một hơi thở, ông cũng muốn nhìn thấy con có chỗ dựa… ông mới yên tâm.”

“Ông đừng nhắm mắt!!!”

Linh Dương kích động nắm chặt tay ông.

Ông ngoại:

(vẫn còn sức để cười thầm)

Đúng lúc đó, Thẩm Dịch bước đến gần hơn.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa bước chân.

Linh Dương ngẩng lên, vô thức lùi lại một chút, tim loạn nhịp:

“Em… Em không muốn…”

“Không ai ép em ngay lúc này.”

Thẩm Dịch nói, chất giọng khiến cả không gian như trầm xuống.

Em cắn môi:

“Em… không bình tĩnh được…”

“Tôi hiểu.”

Chỉ hai từ đó thôi… cũng đủ làm em muốn khóc.

Ông ngoại liền giáng thêm một đòn:

“Dương Dương… nếu ông có mệnh hệ gì… chuyện hôn sự… ông đã quyết định rồi.”

Linh Dương đông cứng.

“Hôn… gì cơ?”

Ông ngoại nhìn sang Thẩm Dịch, ánh mắt đầy tính toán:

“Ông muốn… gả con bé cho cậu.”

Không khí nổ tung.

---

Căng thẳng:

“Không— KHÔNG ĐƯỢC!!!”

Linh Dương hét to đến mức gần như nghẹn.

“Ông, con— con không thể… Thẩm tổng chắc chắn cũng—”

Em nhìn sang anh.

Ánh mắt Thẩm Dịch rất khó đoán, sâu và trầm.

“Em đừng hoảng.”

Anh nói, giọng thấp đến mức khiến em đứng không vững.

Em lùi một bước:

“Em… em muốn đi uống nước…”

“Tôi lấy cho.”

“KHÔNG!!! Em tự đi được!!”

Em vội vàng chạy ra cửa.

Ông ngoại gọi theo, giọng bi thương đến giả trân:

“Dương Dương! Nếu ông có chuyện gì… con phải thay ông đồng ý lời hứa…”

“KHÔNG CÓ LỜI HỨA NÀO HẾT!!”

Em hét rồi đóng cửa rầm.

---

Trong phòng:

Ông ngoại thở dài rất… khỏe mạnh.

Thẩm Dịch: “…”

Ông ngoại bỏ luôn giọng yếu, nói tỉnh bơ:

“Cậu đừng để nó chạy xa. Con bé mềm lòng lắm.”

“Ông không cần dạy tôi phải làm gì.”

Ông ngoại cười tinh quái:

“Ừ, tôi biết cậu tự biết.”

Không khí chùng xuống một nhịp.

Rồi ông ngoại nghiêm túc hẳn:

“Dịch à… Dương Dương là đứa thật thà, nhưng dễ tổn thương. Đừng làm nó đau.”

Thẩm Dịch trả lời ngay lập tức:

“Tôi không có ý định làm em ấy đau.”

Ông ngoại nheo mắt, giọng đầy ẩn ý:

“Không có ý định…

hay là… không nỡ?”

Thẩm Dịch im lặng.

Nhưng đôi mắt anh—

đã nói rõ hơn bất kỳ lời nào.

Linh Dương chạy xuống cầu thang dài của dinh thự gỗ, tay nắm lan can đến trắng bệch. Ánh đèn vàng hắt xuống sàn gỗ, bóng em lay động theo từng bước gấp gáp.

Trái tim đập mạnh đến mức em nghe rõ trong tai.

Hôn sự?

Gả em cho Thẩm tổng?

Ông ngoại muốn chết theo kiểu nhân danh hạnh phúc đứa cháu gái sao?!

Em gần như lảo đảo khi đến bếp — nơi luôn ấm, sáng đèn, và thoang thoảng mùi gỗ mới.

Em mở tủ, rót nước, tay run đến nỗi nước tràn ra ngoài ly.

“Trời ơi…”

Em lẩm bẩm, đưa tay chùi mặt.

“Không thể nào… không thể nào… Ông em điên rồi… Ông điên thật rồi…”

Em uống một hơi dài — nhưng nước vẫn không trôi xuống cổ họng.

Mọi thứ nghẹn ứ.

Em chống cả hai tay lên bàn đá, cúi đầu thật thấp.

“Bình tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh lại đi Linh Dương…”

Hít sâu.

Thở ra.

Vẫn không bình tĩnh được.

Em tự cấu nhẹ má mình:

“Thẩm tổng chắc chắn nghĩ mình hoang tưởng!”

Đúng lúc em định xoay người rời khỏi bếp—

“Em đang tự trách mình đấy à?”

Giọng trầm thấp quen thuộc vang ngay sau lưng.

Linh Dương giật nảy, suýt đánh rơi ly.

Ly thủy tinh trượt khỏi tay em—

—và một bàn tay lớn, nhanh như chớp, đỡ lấy trước khi nó kịp chạm sàn.

Linh Dương đứng đơ người.

Thẩm Dịch đứng cách em chỉ một bước.

Anh đặt ly nước lên bàn, ánh mắt nhìn em không phải lạnh nữa— mà là kiểu bình tĩnh, hơi sắc, và hoàn toàn khóa em tại chỗ.

“Sao… sao anh xuống đây?”

Giọng em nhỏ như mèo con.

“Vì em chạy đi nhanh quá.”

Linh Dương đỏ mặt:

“Em… em chỉ muốn uống nước.”

“Em uống rồi.”

Anh chỉ vào dấu nước loang trên bàn, giọng trầm:

“Nhưng mặt em vẫn tái.”

“…Anh đừng nhìn em như vậy.”

“Sao cơ?”

“Giống như em… em nợ anh mười tỷ vậy.”

Khóe môi Thẩm Dịch khẽ cong — một nụ cười rất nhẹ, nhưng đủ khiến tim em lệch nhịp.

Anh tiến lại thêm nửa bước.

“Em có nợ tôi đâu.”

“Phải… Em không nợ.”

“Nhưng em đang sợ tôi.”

Linh Dương nghẹn lời.

Tim đập mạnh như muốn bật ra.

“Em… Em không có!”

“Có.”

Anh nói rất chắc chắn.

“Em sợ tôi hiểu sai.”

“…Em…”

Thẩm Dịch cúi đầu nhìn thẳng vào mắt em, khoảng cách gần đến mức hơi thở anh phả nhẹ lên trán em:

“Và em sợ… chuyện ông em nói là thật.”

Cả người Linh Dương như bị đóng băng.

“Em không cần sợ.”

Giọng anh nhẹ hơn hẳn so với vẻ ngoài nghiêm nghị.

“Không ai ép em đồng ý bất cứ điều gì.”

Em cắn môi, mắt nóng lên:

“Em chỉ không muốn anh bị kéo vào chuyện gia đình em…”

“Đó là chuyện của tôi.”

Anh đáp ngay.

“Hả?? Không phải chứ—”

“Vì ông em đang nhắm vào tôi.”

Thẩm Dịch nói thẳng, không vòng vo.

Linh Dương suýt nghẹn thở:

“Tại sao ông em lại—”

“Vì ông em nghĩ tôi phù hợp với em.”

“KHÔNG!!! Không phù hợp chút nào luôn!!”

Thẩm Dịch nhìn em thêm vài giây, khóe môi nhếch nhè nhẹ:

“Em chắc không?”

“Chắc! Rất chắc!”

Linh Dương vỗ ngực.

“Em với anh… không cùng thế giới!”

“Thế giới của em là gì?”

“Game, team, luyện tập… còn anh thì…”

“Thì sao?”

“…là người mà em không dám nhìn thẳng hai giây.”

Giây phút đó, ánh mắt Thẩm Dịch hạ xuống, hơi nghiêng đầu.

“Em đang ngại tôi.”

“Em đâu có—”

“Đang ngại.”

Anh cắt lời, giọng thấp hơn.

“Rất rõ.”

Linh Dương muốn chui vào sàn gỗ.

Ngay khi em định lùi lại—

Thẩm Dịch đưa tay ra.

Nhưng không chạm vào em.

Chỉ đặt lên bàn cạnh em, bao lấy khoảng trống khiến em không thể chạy.

“Tôi xuống đây,”

anh nói chậm rãi,

“để nói với em một chuyện.”

“Ch… chuyện gì?”

Thẩm Dịch nhìn sâu vào mắt em.

“Ông em chỉ là đang làm quá lên.”

Anh nói.

“Đừng để những lời đó khiến em sợ tôi.”

Linh Dương thở hắt ra một hơi — nhẹ đến mức như vừa buông một tảng đá lớn.

“Thật… thật sao?”

“Thật.”

Thẩm Dịch không rời mắt.

“Nhưng em nên biết…”

Anh hơi cúi xuống, khoảng cách chỉ còn nửa cái gật đầu.

“Nếu ông em còn diễn… thì chuyện này sẽ không dừng lại đâu.”

“…Ý anh là…?”

“Tôi chỉ nhắc trước.”

Giọng anh trầm và chắc.

“Tôi không chắc lần sau em còn trốn thoát được không.”

Linh Dương: “…”

Cả gương mặt em đỏ như bị thiêu.

Hành lang dinh thự – một ông già lén lút

Không gian trong bếp trở nên quá yên tĩnh.

Linh Dương đỏ mặt đến mức muốn bốc hơi, còn Thẩm Dịch thì đứng thẳng dậy, như thể vẫn đang chờ em phản ứng.

Ngay lúc đó—

“Khụm… khụm…!”

Một tiếng ho khan cố tình vang lên từ hành lang.

Cả hai cùng giật mình quay đầu lại.

Ông ngoại Linh Dương — Lão Trần gia — đang đứng sát cạnh khung cửa, giả vờ vuốt râu, mặt tỉnh bơ như vừa đi ngang cho “đúng lúc”.

Tay ông vẫn còn dính… một cái chén ăn chè.

Rõ ràng nghe trộm.

Rõ ràng hóng hớt.

Rõ ràng đứng đó ít nhất năm phút.

Thẩm Dịch chỉ nhíu nhẹ mày.

Linh Dương thì muốn đập đầu vào tường.

“Ông… Ông ngoại…”

Giọng em run nhẹ vì xấu hổ.

“Sao ông ở đây?!”

Ông hắng giọng một cái:

“Ờ thì… ông khát nước.”

“Ông đang cầm… chè mà.”

Linh Dương chỉ thẳng.

Ông: “Ờ thì… khát chè.”

Thẩm Dịch quay đi, môi mím lại, rõ ràng là đang cố nhịn cười.

Ông ngoại bước thẳng vào bếp, vừa liếc em, vừa liếc Thẩm Dịch, ánh mắt như đang nói:

“Hai đứa thân thêm tí nữa cũng được đó.”

“Ông ngoại!”

Linh Dương đỏ mặt quát nhỏ, như mèo xù lông.

“Đừng có hiểu lầm lung tung!”

“Ông có hiểu lầm gì đâu.”

Ông đáp, mặt vô cùng nghiêm túc.

“Rõ ràng là không phải hiểu lầm. Là sự thật.”

“Ông nói vừa phải thôi ạ!”

Ông chống nạnh, nhìn sang Thẩm Dịch với ánh mắt đầy ẩn ý:

“Thẩm tổng, mới tới nhà ông mà đã dỗ được con bé hết khóc, hết chạy trốn rồi, giỏi lắm đó.”

Linh Dương: “Con không có khóc!!”

Thẩm Dịch một lần nữa lại nhếch môi — nụ cười nhẹ nhưng cực kỳ nguy hiểm:

“Không sao. Em ấy chỉ… hơi hoảng.”

Linh Dương lập tức quay sang anh:

“Anh đừng có nói như thể em yếu đuối lắm vậy!”

“Không yếu.”

Thẩm Dịch đáp.

“Chỉ là dễ đỏ mặt.”

“…Anh—!”

Ông ngoại đứng giữa, gật gù:

“Tốt. Rất tốt. Khí thế như vậy mới hợp nhau.”

“ÔNG NGOẠI!!!”

Ông vờ như không nghe thấy tiếng hét của em, chỉ thong thả đi lấy thêm… chè.

Trước khi đi ra khỏi bếp, ông quay đầu lại, nháy mắt rõ ràng như ban ngày với Thẩm Dịch.

Một cái nháy mắt khiến Linh Dương muốn ngất.

Còn Thẩm Dịch thì… đứng im, nhưng đôi mắt hơi cong lên, vẻ trầm ổn biến mất, thay bằng chút gì đó mềm hơn — và nguy hiểm hơn.

Khi ông ngoại đã rời đi, chỉ còn hai người trong bếp, Linh Dương ôm mặt:

“Em xin lỗi… Ông em… cái gì cũng nói được hết…”

Thẩm Dịch khoanh tay, nghiêng đầu nhìn em:

“Em đang ngượng à?”

“KHÔNG!”

“Ừ. Không ngượng.”

Anh gật đầu, giọng chậm rãi.

“Chỉ là đỏ từ tai xuống cổ.”

“Anh—! Anh đừng nhìn nữa!!”

“Không nhìn em thì nhìn ai?”

Câu nói bình tĩnh đến mức Linh Dương đứng hình.

“Anh… Thẩm tổng…”

“Gọi tôi là anh đi.”

Giọng anh thấp xuống rất nhẹ.

“Cho hợp cách xưng hô của em.”

Linh Dương cứng đờ toàn thân.

Căn bếp yên tĩnh.

Đèn vàng ấm.

Khoảng cách hai người gần đến mức em nghe rõ nhịp thở của anh.

“Gọi thử xem?”

Thẩm Dịch bước đến, chậm rãi.

Linh Dương lùi một bước.

Rồi thêm một bước.

Cho tới khi lưng em chạm vào bệ bếp.

Không còn lùi được nữa.

Thẩm Dịch không chạm vào em.

Chỉ cúi xuống, để mắt anh ngang với mắt em.

“Em sợ gì?”

Anh hỏi nhỏ.

“Tôi không làm gì em.”

“Anh đang đứng… gần quá…”

“Vậy em muốn tôi đứng xa?”

Linh Dương im lặng không đáp.

Thẩm Dịch nhìn em thật lâu.

Rồi anh lùi lại nửa bước — khoảng cách vừa đủ để em thở.

“Được.”

Giọng anh rất mềm.

“Tạm thời để em thoải mái.”

Linh Dương thở phào.

Nhưng ngay sau đó, Thẩm Dịch lại nói thêm một câu:

“Nhưng đừng nghĩ là tôi sẽ đứng xa mãi.”

Em: “…?”

Anh nhìn thẳng vào em, đôi mắt sâu, bình thản:

“Vì cho dù em có chạy đi đâu… tôi vẫn sẽ tìm thấy em.”

Linh Dương: “…”

“…Anh nói vậy để em ngủ kiểu gì?”

Sau khi Thẩm Dịch nói câu “Tôi vẫn sẽ tìm thấy em”, Linh Dương bèn quyết định làm điều duy nhất em còn đủ tỉnh táo để làm:

Quay lưng bỏ chạy.

“Em… em về phòng đây!! Em mệt rồi! Buồn ngủ! Rất buồn ngủ!!”

“Em chưa uống nước.”

Thẩm Dịch nhắc.

“Em… hết khát rồi!!”

Em chạy trong tư thế mất hết hình tượng, như thể chỉ cần chậm một nhịp sẽ bị bắt lại.

Phía sau, tiếng bước chân của Thẩm Dịch vang lên rất chậm.

Không đuổi.

Không vội vàng.

Nhưng lại khiến người khác càng chạy càng loạn tim.

---

Hành lang dinh thự – ánh đèn vàng kéo dài

Linh Dương chạy được vài bước thì chợt… hơi chóng mặt.

Em đã quá xúc động suốt từ chiều đến giờ:

bị lừa, ép hôn, khóc, sợ, rồi hoảng loạn vì Thẩm Dịch đứng gần.

Hẳn nhiên… cơ thể phản ứng lại.

Linh Dương vịn vào tường, hơi thở hỗn loạn.

Ngay lập tức, một bàn tay lớn giữ lấy khuỷu tay em từ phía sau.

“Chậm lại.”

Giọng anh trầm, bình thản.

“Ngã bây giờ.”

Linh Dương giật mình, hất tay anh ra theo bản năng:

“Em… tự đứng được mà.”

Thẩm Dịch im lặng một giây.

Rồi anh nói:

“Được. Vậy tôi đi bên cạnh thôi.”

“Không cần đâu…”

“Cần.”

Anh nói dứt khoát.

“Ít nhất… để tôi chắc rằng em không ngã.”

Linh Dương cắn môi, không cãi được nữa.

Hai người đi dọc hành lang, một trước một sau, khoảng cách chừng ba bước— đủ để em cảm thấy an toàn, nhưng vẫn khiến em nhận rõ sự hiện diện của anh.

---

Cửa phòng

Khi đến trước cửa phòng, Linh Dương thở phào như được giải thoát.

“Em… về phòng rồi. Chúc anh ngủ ngon.”

Thẩm Dịch đứng sát cửa, tay đút túi, nhìn em với ánh mắt trầm sâu khó đoán.

“Em không mời tôi vào?”

“KHÔNG!!”

Linh Dương đáp ngay lập tức.

“Tuyệt đối không!”

Khóe miệng Thẩm Dịch cong lên — nụ cười nhẹ nhưng làm tim em đánh trật nhịp.

“Đùa thôi.”

Anh nói.

“Em căng thẳng quá.”

“Vì… anh toàn nói mấy câu làm người ta hiểu lầm!”

“Tôi nói thật.”

“Thật gì?!”

“Thật là—”

Thẩm Dịch nhìn thẳng vào mắt em,

“từ nãy đến giờ, em rất dễ thương.”

Linh Dương:

“…!!”

“C-chúc ngủ ngon!!”

Em vội vàng mở cửa.

Nhưng ngay khoảnh khắc em định đóng lại, Thẩm Dịch đưa tay giữ nhẹ mép cửa.

Linh Dương tròn mắt:

“Còn… còn chuyện gì sao?”

Thẩm Dịch cúi xuống một chút, khoảng cách gần đến mức hơi thở của anh chạm nhẹ vào trán em.

“Đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Anh nói khẽ.

“Không ai ép em cả.”

“…Ông em ép.”

“Ừ.”

Anh gật đầu.

“Nhưng tôi thì không.”

Linh Dương siết chặt tay nắm cửa.

Thẩm Dịch tiếp tục, giọng rất trầm:

“Cho nên… nếu mai tỉnh dậy, em vẫn muốn nói không, tôi sẽ nghe.”

Tim em nảy lên mạnh mẽ.

“…Thật chứ?”

“Thật.”

Rồi anh thêm một câu,

“Nhưng nếu em nói có, thì tốt hơn.”

“Thẩm Dịch!!”

Anh buông cửa ra, lùi nửa bước, mỉm cười:

“Ngủ đi. Em mệt rồi.”

Không đợi em đáp, anh quay người bước xuống hành lang.

Mang theo mùi gỗ ấm, ánh đèn vàng, và một cảm giác… khiến Linh Dương không ngủ nổi.

---

Trong phòng – Linh Dương một mình

Cánh cửa vừa khép lại, Linh Dương lập tức đổ người lên giường, vùi mặt vào gối.

“Tại sao… anh ấy lại nói kiểu đó…”

Tim vẫn đập loạn.

Mặt vẫn đỏ.

Đầu thì xoay vòng vòng với cả tá câu hỏi:

Anh ta đang trêu mình?

Hứng thú nhất thời?

Hay vì ông ngoại?

Nhưng ngay sau đó—

Một mùi thơm dịu nhẹ vương lại trên tay áo em.

Mùi của anh.

Chỉ nghĩ đến đó thôi, gương mặt em lại nóng bừng.

“Không được… không được thích anh ta…”

Em kéo chăn trùm kín頭.

“Ngày mai phải né xa… không được gặp…”

Và rồi, ngay lúc em vừa nhắm mắt—

ting!

Điện thoại rung.

Tin nhắn từ một số lạ.

> [Thẩm Dịch]: Khóa cửa lại. Em hay quên.

Linh Dương mở choàng mắt.

“…Anh ấy— theo dõi em hả?!”

Một tin nhắn nữa đến:

> [Thẩm Dịch]: Chúc em ngủ ngon.

Tim em như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

“Không ngủ nổi thật rồi…”

Buổi sáng trong dinh thự – mọi người đã biết hết

Ánh nắng sớm xuyên qua rèm cửa, chiếu lên gương mặt Linh Dương.

Em mở mắt trong tình trạng… chưa ngủ đủ và tinh thần hoảng loạn nhẹ sau tin nhắn tối qua của Thẩm Dịch.

“Khóa cửa lại.”

“Chúc em ngủ ngon.”

Hai câu đó lặp đi lặp lại trong đầu em suốt đêm.

Rốt cuộc anh ta muốn gì?!

Linh Dương vò tóc, ngồi bật dậy.

“Không được! Hôm nay phải tránh mặt anh ta!”

Em quyết tâm, chạy vào nhà tắm rửa mặt thật nhanh—

rồi mở cửa phòng, thò đầu ra nhìn trái phải.

Hành lang yên tĩnh.

Không có ai.

Linh Dương thở phào.

“An toàn.”

Em lén lút đi từng bước như một con mèo đang làm chuyện xấu, men theo tường, cố không tạo tiếng động—

“CÔ CHỦ!!”

“A!!!”

Linh Dương giật nảy mình.

Quản gia già của nhà họ Trần xuất hiện ngay góc hành lang, như thể ông đã đứng đó rình sẵn từ năm giờ sáng.

“C… chú dọa con chết khiếp…”

Quản gia cười, ánh mắt đầy ẩn ý:

“Cô chủ dậy sớm vậy? Tối qua… ngủ ngon chứ ạ?”

“…!!!”

Linh Dương cảm giác sống lưng lạnh toát.

“Chú… biết gì rồi?!”

“Lão gia biết.”

Quản gia nhún vai.

“Rồi toàn bộ người làm trong dinh thự cũng biết.”

“Biết… biết cái gì?!”

“Biết cô chủ… được Thẩm tiên sinh đưa về tận cửa phòng.”

Linh Dương:

“KHÔNG PHẢI VẬY!!”

“Ồ? Vậy là không phải đưa về ạ?”

Quản gia cố tình hỏi.

“Là đưa! Nhưng— không phải như mọi người nghĩ!!”

Quản gia gật gù “hiểu rồi” theo một nghĩa… rất sai.

Linh Dương muốn té xỉu.

---

Dưới nhà ăn – mọi người nhìn em như cô dâu mới

Linh Dương vừa bước vào phòng ăn đã bị tấn công bằng ánh mắt.

Người làm thì cười thầm.

Đầu bếp thì nháy mắt.

Bác quản lý tạp vụ thì thì thầm:

“Hai người hợp ghê…”

“Trai tài gái sắc thật…”

“Cái gì mà hợp!!!”

Linh Dương hét nhỏ.

Mọi người im lặng ba giây, rồi lại nhìn nhau cười tủm tỉm.

Hỏng rồi… hỏng hết rồi…

Em ôm mặt, bước nhanh đến bàn ăn.

---

Ông ngoại – nụ cười “đắc thắng”

Lão Trần gia đang ngồi uống trà, thấy em bước vào thì mỉm cười từ tốn:

“Dậy rồi à, Dương Dương?”

Linh Dương thở mạnh:

“Ông ngoại!! Ông nói rõ với mọi người đi!! Không có chuyện gì giữa con và Thẩm tổng hết!”

Ông ngoại gật gù:

“Ừ. Không có chuyện gì thật.”

Linh Dương thở phào.

Ông ngoại uống một ngụm trà—

Rồi nói thêm:

“—Tạm thời.”

“ÔNG!!!”

Ông ngoại giả vờ ngạc nhiên:

“Sao lại la ông?”

“Ông cứ nói kiểu đó thì ai cũng hiểu lầm!!”

“Không ai hiểu lầm cả.”

Ông ngoại nói tỉnh bơ.

“Mấy đứa làm hiểu đúng đấy.”

“…Con sẽ khóc thật đó!!”

---

Và rồi— nhân vật chính xuất hiện

Giữa lúc Linh Dương đang uất ức muốn khóc, tiếng bước chân vang lên từ ngoài hành lang.

Chậm rãi.

Vững vàng.

Trầm ổn.

Không cần nhìn, em cũng nhận ra là ai.

Thẩm Dịch.

Anh xuất hiện ở cửa phòng ăn, tay áo sơ mi xắn nhẹ, dáng vẻ vừa thanh nhã vừa nguy hiểm.

Mọi người trong phòng…

đồng loạt nín thở.

Thẩm Dịch nhìn lướt một vòng—

Rồi ánh mắt dừng lại trên người em.

Linh Dương lập tức quay mặt đi, giả vờ xem tô cháo.

Anh bước đến bàn, đứng cạnh ghế đối diện em.

“Chào ông.”

Anh nói trước, rất lễ phép.

Ông ngoại gật đầu:

“Chào cháu. Ngồi đi.”

Thẩm Dịch kéo ghế, ngồi xuống.

Ngay trước mặt Linh Dương.

Em run tay… làm thìa chạm vào bát choang một tiếng.

Anh nhìn em.

Em cúi đầu.

Ông ngoại hắng giọng một cái, vẻ mặt già nhưng tâm hồn teenager:

“Hai đứa… tối qua ngủ ngon chứ?”

Linh Dương:

“ÔNG NGOẠI!!!”

Thẩm Dịch thì chỉ nhàn nhạt đáp:

“Tôi ngủ ngon.”

Linh Dương nhìn anh, hoảng:

“Đừng… đừng nói lung tung!!”

“Tôi nói thật.”

Anh bình thản.

“Cảm giác yên tâm hơn khi biết em ở phòng kế bên.”

Mọi người trong phòng:

“Ồ~~~”

Linh Dương:

“…”

“…Em muốn về quê trồng rau.”

Ông ngoại:

“Không được. Cháu còn phải kết hôn nữa.”

“ÔNG!!!”

---

Thẩm Dịch cúi người, nói nhỏ chỉ đủ em nghe

Giữa lúc hỗn loạn, Thẩm Dịch nghiêng đầu, hạ giọng rất thấp:

“Em định né tôi đến bao giờ?”

Linh Dương cứng đờ.

“Em không né…”

“Không?”

Anh nở nụ cười nhẹ.

“Vậy sao sáng nay ra khỏi phòng lại nhìn trái phải trước?”

“!!”

“Và đi sát tường như trộm.”

“Anh theo dõi em hả?!”

“Tôi chú ý em.”

Anh sửa lại.

“Có khác.”

Linh Dương đỏ mặt đến mức muốn ngừng thở.

“Anh… anh đừng nói mấy câu như thế nữa…”

“Tùy em.”

Thẩm Dịch nhìn thẳng vào mắt em.

“Nếu em không muốn nghe… thì đừng đỏ mặt.”

“…!!??”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc