Trời còn chưa sáng hẳn, căn phòng của Trần Linh Dương đã sáng đèn.
Cô vẫn đang ngồi phân tích chiến thuật cho trận giao hữu ngày mai, mi mắt nặng trĩu vì thiếu ngủ. Bất ngờ, điện thoại rung lên liên tục.
Là trợ lý gọi.
– Linh Dương! Ông ngoại em… nhập viện rồi! Tình hình rất xấu!
Tim cô khựng lại.
Không nghĩ ngợi, cô chộp áo khoác và chạy thẳng ra ngoài, bỏ mặc màn hình laptop còn mở dang dở.
---
Bệnh viện luôn khiến cô sợ hãi, nhưng cảnh trước mắt còn tệ hơn.
Ông ngoại cô đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu đến mức khiến lòng cô lạnh toát.
– Ông ơi… – cô lao đến, nắm lấy tay ông – Cháu về rồi, ông đừng dọa cháu…
Ông ngoại hé mắt, nhìn cô bằng ánh mắt như sắp rời khỏi thế gian.
– Dương Dương… cuối cùng cháu cũng tới…
– Ông đừng nói linh tinh!
Ông lại cố gắng nhếch môi cười, giọng run run:
– Ông không còn nhiều thời gian… ông chỉ còn một tâm nguyện…
Cô nắm chặt tay ông hơn, nước mắt đã phủ mờ tầm nhìn.
– Ông muốn… cháu lấy chồng.
Linh Dương giật mình như bị tạt nước lạnh.
– Ông ơi! Đây là lúc nào rồi mà ông còn nói chuyện kết hôn?!
– Ông muốn uống nước hay cháu gọi bác sĩ?
Ông ngoại lắc đầu, ánh mắt kiên định một cách khó hiểu.
– Không… là thật. Ông sợ… sau này không có ai chăm cho cháu…
– Ông sẽ khỏe lại! Ông đừng nghĩ linh tinh!
Nhưng ông ngoại càng ho, hơi thở càng yếu.
Bác sĩ đứng cạnh chỉ biết thở dài, không nói gì, khiến cô càng hoảng loạn.
– Cháu phải… đồng ý… thì ông mới yên tâm…
Cô run rẩy, lòng bị bóp nghẹt.
– Vậy… ông muốn cháu lấy ai?
Ông ngoại đưa tay lên, chỉ ra phía cửa.
– Cậu ấy… đến rồi…
Cánh cửa mở ra chậm rãi.
Một người đàn ông cao lớn bước vào, khí chất trầm tĩnh đến mức toàn phòng như đông lại. Bộ vest đen cắt may hoàn hảo, ánh mắt sâu và lạnh, vừa nhìn đã biết là loại người nắm quyền lực trong tay.
Thẩm Dịch.
Chủ tịch Thẩm thị.
Người quen thân thiết nhiều năm của ông ngoại.
Anh khẽ gật đầu với cô.
– Chào Linh Dương.
Cô bối rối đứng bật dậy, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
– Anh… anh tới đây làm gì?
Thẩm Dịch tiến đến gần giường bệnh, giọng đều và quá mức bình tĩnh:
– Ông ngoại em muốn chúng ta… kết hôn.
Linh Dương chết lặng.
– Cái gì cơ?
– Anh đã đồng ý. – anh nhìn thẳng vào mắt cô – Vấn đề còn lại là em.
Cô thậm chí không thốt nên lời, chỉ biết lùi lại một bước.
– Em… em đâu thể quyết định chuyện này ngay được…
– Nhưng ông ngoại em không còn nhiều thời gian. – Thẩm Dịch nói nhẹ như gió thoảng – Chúng ta có thể làm hôn lễ đơn giản. Quan trọng là để ông yên tâm.
Ông ngoại trên giường nắm chặt lấy tay áo cô:
– Dương Dương… nghe ông… đi… Cháu… cháu lấy nó… ông mới… nhắm mắt được…
Cô bật khóc.
– Ông ơi, đừng nói vậy… đừng mà…
– Dương Dương… đồng ý cho ông… được không…
Trái tim cô như bị ai vo tròn rồi bóp nát.
Cô quay sang Thẩm Dịch, giọng nghẹn lại:
– Anh… anh thật sự đồng ý cưới em chỉ để ông ngoại em yên tâm sao?
Khóe mắt Thẩm Dịch khẽ động.
– Ừ.
Câu trả lời dứt khoát ấy khiến cô thấy lòng nhẹ đi một chút.
Cô lau nước mắt, cầm bút mà tay vẫn run lẩy bẩy.
– Nếu… nếu đây là điều ông muốn… thì… em đồng ý.
Ông ngoại bỗng nở nụ cười hài lòng đến mức trái tim cô thắt lại hơn.
Biên bản đăng ký kết hôn được đặt ngay bên cạnh.
Linh Dương cúi xuống ký tên, cố nén tiếng nấc.
Bút vừa đặt xuống, một giọng nói trầm ấm vang lên sát bên tai:
– Từ hôm nay, anh là chồng hợp pháp của em.
Cô đỏ mắt, lập tức trừng anh:
– Anh đừng nói lung tung! Đây là… vì ông em thôi!
Thẩm Dịch nhìn cô, ánh mắt sâu lắng một cách khó hiểu.
– Anh biết.
Nhưng nụ cười nhạt nơi khóe môi anh lại khiến cô khựng lại trong một giây.
Như thể… anh biết nhiều hơn những gì cô nghĩ.
Cửa kính của trụ sở TLD Esports trượt mở, và Trần Linh Dương bước vào với gương mặt trắng đến mức khiến cả sảnh sáng trưng cũng không kéo lại được chút sinh khí nào. Mấy nhân viên hành chính mới vừa ngẩng đầu lên đã sững lại—nhưng chưa kịp lên tiếng, cô đã bước thẳng, gần như không nhìn ai.
Ở góc sảnh, Quản lý đội – chị Hàn Uyển đang kiểm tra tài liệu. Nghe tiếng bước chân quen thuộc nhưng nặng nề khác lạ, chị ngẩng lên.
Ánh mắt chị khựng lại ngay lập tức.
“Linh Dương?”
Không trả lời.
Cô gái thường ngày nhanh nhẹn, bước đi chém gió còn mạnh hơn fan cầm lightstick, giờ chỉ kéo lê đôi chân như người mất hồn.
Hàn Uyển vội đặt tập hồ sơ xuống, đi nhanh đến chặn nhẹ trước mặt cô:
“Em sao vậy? Mặt em trắng bệch hết rồi.”
Linh Dương chớp mắt, giống như mất vài giây để nhận ra có người đang nói chuyện với mình.
Cô khẽ lắc đầu. “Em… ổn.”
Giọng nói nhỏ, đứt quãng, nghe còn chẳng bằng lúc cô livestream cảm ơn sponsor.
Ổn, cái gì mà ổn.
Hàn Uyển cau mày, lập tức đổi sang giọng nghiêm:
“Đi theo chị.”
Không cho từ chối, chị nắm cổ tay cô kéo về hướng thang máy. Linh Dương không phản ứng, không giật tay, chỉ im lặng bước theo—càng khiến quản lý lo hơn.
Lên đến tầng đội tuyển, phòng sinh hoạt chung còn chưa kịp ồn ào thì đã im bặt khi thấy hai người bước vào.
Nhưng lần này, trước khi tuyển thủ kịp nói câu trêu chọc đầu tiên, Hàn Uyển đưa tay ra hiệu im lặng. Ánh mắt chị nghiêm đến mức cả đám lập tức ngậm miệng.
Chị kéo Linh Dương đến sô pha, ép cô ngồi xuống.
“Bây giờ nói đi. Đã xảy ra chuyện gì?”
Linh Dương cúi đầu. Vai hơi run.
Bàn tay nhỏ siết chặt ống tay hoodie, như cố níu lại chút bình tĩnh cuối cùng.
Một lúc lâu, cô mới thở ra được một câu, giọng khàn khàn:
“Ông ngoại… gọi em về gấp. Bác sĩ nói… ông bệnh nặng.”
Không ai để ý tiếng túi hồ sơ trong tay chị Hàn Uyển siết đến nhăn lại.
Còn Linh Dương—
cả thế giới trong cô lúc này chỉ toàn tiếng tim đập lệch nhịp và nỗi sợ mơ hồ đang siết chặt lấy mình.
Hàn Uyển không hỏi thêm trước mặt các tuyển thủ.
Chị chỉ đặt tay lên vai Linh Dương, ấn nhẹ:
“Đi vào phòng quản lý. Ở đây ồn.”
Linh Dương gật, động tác nhỏ đến mức như chỉ dựa vào quán tính. Cô đứng lên, theo chị đi dọc hành lang yên tĩnh của tầng đội tuyển. Đôi giày thể thao của cô chạm nền tạo những tiếng bước chân lẻ loi đến nao lòng.
Cửa phòng đóng lại.
Không còn ánh mắt tò mò, không còn tiếng bàn phím, không còn ồn ào ngoài kia—chỉ còn hai người.
Hàn Uyển kéo ghế ngồi đối diện, giọng mềm hơn hẳn:
“Bây giờ nói chị nghe. Chuyện gì xảy ra? Ông ngoại em bị làm sao?”
Linh Dương cắn môi. Một lúc lâu sau, cô mở túi, lấy ra mấy tờ giấy khám bệnh được kẹp sơ sài.
Bàn tay cô run đến mức mép giấy khẽ rung theo.
“Bác sĩ… nói tim ông ngoại yếu. Ông bảo… con về ngay. Em chạy về thì thấy ông nằm trong phòng, thở mệt… nói muốn gặp em.”
Hàn Uyển xem lướt qua giấy tờ, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Có gì đó…
Không đúng.
Nhưng chị không nói ngay. Chị chỉ ngẩng lên, nhìn thẳng vào Linh Dương:
“Rồi ông nói gì với em?”
Linh Dương mím môi đến trắng bệch, giọng nhỏ như sắp tắt:
“Ông nói… ông không còn nhiều thời gian.”
Bàn tay Hàn Uyển khựng lại.
“Rồi sao nữa?”
“Ông bảo…”
Linh Dương cúi mặt, vai run lên một cái như cố nén nước mắt.
“Ông muốn thấy em yên ổn… trước khi ông đi.
Và… ông muốn em… chấp nhận một cuộc hôn nhân ông đã sắp xếp.”
Không khí lặng như bị rút hết oxy.
Hàn Uyển sững người một nhịp, sau đó mới thở ra:
“Linh Dương… em đồng ý chưa?”
Cô lắc đầu ngay.
Nhanh, rõ, nhưng tuyệt vọng.
“Chưa… nhưng em không biết phải làm sao. Ông nói… nếu em không đồng ý, ông sẽ không yên lòng để chữa trị. Em…”
Giọng cô nghẹn lại.
“Em sợ lắm.”
Hàn Uyển đứng dậy. Chị không hỏi thêm.
Chị kéo ghế đến gần và đặt tay lên đầu cô, nhẹ như chạm vào một vết thương:
“Được rồi, không sao. Bình tĩnh. Ở đây có chị.”
Linh Dương cắn môi, nhưng không ngẩng đầu. Đôi vai nhỏ co lại như cố chống đỡ cả thế giới.
Và đúng lúc ấy—
Cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hàn Uyển cau mày.
“Chị đã dặn là không ai được—”
Tiếng cửa mở ra.
Một bóng người cao, dáng vest chỉnh tề, khí chất lạnh lùng bước vào.
Là Thẩm Dịch.
Ánh mắt anh vừa đặt lên Trần Linh Dương đang thu mình trên ghế—liền tối lại một cách khó nhận ra.
Cánh cửa phòng vừa khép lại, tiếng động nhỏ ấy như rơi thẳng vào trái tim đang căng thẳng của Trần Linh Dương.
Cô ngẩng lên theo phản xạ—
và ánh mắt va phải Thẩm Dịch.
Khoảnh khắc đó, cô như bị đông cứng.
Anh vẫn là dáng vẻ quen thuộc:
Vest tối màu, cà vạt chỉnh tề, ánh mắt trầm tĩnh và sắc như có thể nhìn xuyên mọi lớp phòng bị của con người.
Nhưng giữa sự trầm lạnh ấy, có một tia gì đó…
lướt qua rất nhanh khi anh nhìn thấy gương mặt thất thần, đôi mắt đỏ hoe và dáng ngồi thu nhỏ của cô.
Hàn Uyển đứng bật dậy:
“Thẩm tổng? Sao anh—”
“Xin lỗi đã làm phiền.”
Giọng anh thấp, bình thản nhưng lại khiến không khí trong phòng chùng hẳn xuống.
“Tôi đến xem tình hình của đội trưởng Trần. Nhân viên lễ tân nói cô ấy vừa về, sắc mặt không tốt.”
Hàn Uyển nhìn Linh Dương rồi nhìn anh, hơi do dự.
Nhưng không kịp ngăn, Thẩm Dịch đã tiến thêm một bước.
Đứng trước mặt cô gái đang cúi đầu, anh thu lại khí thế mạnh mẽ vốn có, giọng nhẹ hơn nhiều:
“Cô Trần.”
Linh Dương siết chặt tay.
Cô cố hít vào một hơi, nhưng hơi thở vẫn run.
“Thẩm tổng… xin lỗi, tôi… hôm nay không ổn lắm.”
Anh nhìn thấy rõ điều đó mà.
Thẩm Dịch đứng yên một giây, rồi chậm rãi đặt hộp tài liệu xuống bàn, nét mặt nghiêm mà không hề lạnh.
“Cô gặp chuyện riêng?”
“…vâng.”
Anh không hỏi "chuyện gì".
Không ép.
Không soi xét.
Anh chỉ nhìn cô rất lâu, như đang cân nhắc điều gì đó sâu hơn lời nói.
Cuối cùng, anh nhẹ nhàng lên tiếng:
“Nếu cô cần thời gian nghỉ, tôi sẽ sắp xếp cho đội tinh chỉnh lịch luyện tập. Tôi cũng có thể đưa cô về nếu cần.”
Linh Dương lập tức lắc đầu:
“Không cần, em… tôi tự về được.”
Thẩm Dịch hơi siết ngón tay.
Một hành động nhỏ, nhưng lộ rõ anh không hài lòng với câu trả lời ấy.
Hàn Uyển đỡ lời, giọng đầy dè chừng:
“Thẩm tổng, thật ra Linh Dương gặp chút việc gia đình. Tạm thời hơi sốc. Tôi sẽ trông chừng và điều chỉnh công việc cho em ấy.”
Thẩm Dịch khẽ gật, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên cô gái im lặng trước mặt.
Một…
hai…
ba giây.
Trong khoảng lặng ấy, Linh Dương cảm thấy tim mình đập lệch một nhịp—không phải vì sợ, mà vì không biết vì sao ánh mắt anh lại… sâu đến thế.
Cuối cùng, anh nói:
“Nếu có gì cô cần hỗ trợ, bất cứ lúc nào, cứ nói tôi.”
Giọng trầm thấp, không cưỡng ép, nhưng lại có sức nặng khiến người ta muốn dựa vào.
Linh Dương mím môi:
“…cảm ơn Thẩm tổng.”
Anh nhìn cô thêm một lần cuối, như muốn nói điều gì khác—rất khác.
Nhưng rồi anh thu lại, xoay người rời khỏi phòng.
Cánh cửa đóng lại.
Hàn Uyển thở ra một hơi:
“Trời đất… đàn ông gì mà khí chất căng như dây đàn mỗi lần xuất hiện. Nhưng mà… hình như anh ta lo cho em thật đấy.”
Linh Dương cúi đầu:
“Em… không biết.”
Cô không dám nghĩ thêm.
Bởi trong lòng cô còn đang quay cuồng với chuyện của ông ngoại, với nỗi sợ, với hôn ước bí ẩn mà cô chưa dám mở miệng với ai.
Nhưng cô không biết—
Ngoài hành lang, Thẩm Dịch đang đứng lại.
Bàn tay trong túi quần anh vô thức siết chặt.
Và đôi mắt sâu thẳm chứa một điều mà chính cô còn chưa nhận ra:
Anh đến đây không chỉ vì công việc.
Mà vì cô.
Hành lang tầng đội tuyển im ắng.
Thẩm Dịch đứng đó, lưng tựa nhẹ vào tường, một tay giấu trong túi quần, tay còn lại vuốt nhẹ đường sống mũi như đang kìm nén điều gì.
Anh không rời đi ngay.
Qua lớp cửa kính mờ, anh mơ hồ nghe giọng Hàn Uyển bên trong:
“Linh Dương, em đừng giấu chị nữa. Ông ngoại em… thật sự bệnh nặng sao?”
Một khoảng im lặng dài.
Thẩm Dịch không cố lắng nghe, nhưng từng chữ vẫn xuyên qua lớp cửa.
Rồi giọng Linh Dương nhỏ đến mức như sắp tan vào không khí:
“Em… không biết phải tin gì nữa. Em chỉ… sợ mất ông.”
Sợ mất.
Hai từ đó khiến sống lưng Thẩm Dịch khẽ cứng lại.
Ánh mắt anh hơi tối xuống, như đang cố nén thứ cảm xúc không tên đang nhói lên.
Bên trong phòng, Hàn Uyển thở dài:
“Thôi được. Hôm nay em nghỉ đi. Tinh thần như vậy không nên luyện tập.”
Linh Dương gật đầu, nhưng nhìn còn yếu hơn lúc nãy.
Đúng lúc ấy—
Điện thoại trong túi áo hoodie của Linh Dương đổ chuông.
Cô giật mình, vội lấy ra.
Màn hình hiển thị “Ông ngoại”.
Tay cô run lên một chút.
Hàn Uyển đặt tay lên vai cô, trấn an:
“Nghe đi.”
Linh Dương đưa máy lên, giọng thấp:
“Con nghe đây, ông…”
Từ ngoài hành lang, dù không nghe rõ nội dung, Thẩm Dịch vẫn nhận ra giọng cô đã bắt đầu nghẹn lại, hơi thở gấp gáp như đang bị đẩy vào góc tường lần nữa.
Anh siết chặt nắm tay trong túi quần.
Bên trong phòng—
Giọng Linh Dương run rẩy:
“Ông… đừng nói như vậy. Con sẽ về, con sẽ thu xếp… Con biết rồi. Con biết rồi mà…”
Hàn Uyển nghe đến đó, ngay lập tức hiểu ra:
Ông ngoại lại đang thúc ép.
Khi cuộc gọi kết thúc, Linh Dương ngồi sụp xuống ghế, đầu gục thấp.
Mắt cô ươn ướt nhưng không dám khóc.
“Ông nói… muốn gặp người mà ông muốn con kết hôn cùng.”
Cô thở khó nhọc như thiếu oxy.
“Ông nói… nếu con không đồng ý… ông sẽ không chịu chữa trị nữa.”
Hàn Uyển giật mình:
“Cái gì?! Ông em… dùng cách đó để ép à?”
Linh Dương quệt mạnh nước mắt, lắc đầu tuyệt vọng:
“Chị Uyển… em phải làm sao đây? Em không muốn kết hôn. Nhưng em… càng không muốn ông bỏ điều trị…”
Bên ngoài cửa—
Thẩm Dịch khẽ nhắm mắt.
Không phải anh cố nghe.
Nhưng từng câu nghẹn ngào ấy đâm vào tai anh rõ ràng như ai dùng dao chạm vào da thịt.
Một cảm giác khó chịu, nặng nề, và… giận dữ len lên trong lồng ngực anh.
Giận vì cô bị ép.
Giận vì cô chỉ có một mình.
Giận vì… anh không thể nói cho cô biết sự thật ngay lúc này.
Bước chân anh khẽ dịch chuyển, như muốn gõ cửa trở lại.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó—
anh dừng lại.
Không phải lúc.
Không phải khi cô đang tuyệt vọng đến mức chỉ còn biết níu vào người thân duy nhất của mình.
Anh mở mắt, ánh nhìn sâu hơn, kiềm chế hơn, rồi xoay người rời đi.
Trước khi bước vào thang máy, anh chỉ nói một câu rất nhẹ—nhưng như kim loại cứng đang bị mài thành lưỡi sắc:
“Ông cô… đang làm quá rồi.”
Và tôi sẽ không đứng yên nhìn chuyện này tiếp tục.
Trong phòng, sau khi cuộc gọi kết thúc, không khí nặng như chì.
Hàn Uyển ngồi xuống cạnh Linh Dương, đưa giấy khăn:
“Này, khóc một chút cũng không sao. Chị không nói ai đâu.”
Linh Dương lắc đầu mạnh:
“Em… không muốn khóc.”
Nhưng đôi mắt cô đã đỏ quạch, mí mắt run lên từng chút theo nhịp thở không đều.
Hàn Uyển thở dài, vỗ nhẹ tay cô:
“Em là đội trưởng. Nhưng em cũng chỉ là một đứa trẻ hai mươi ba tuổi thôi, có quyền yếu đuối mà.”
Nghe câu đó, như có thứ gì đó trong Linh Dương bật gãy.
Cô không òa khóc thành tiếng—
cô chỉ cúi mặt vào bàn tay, đôi vai run lên từng nhịp, nước mắt thấm vào kẽ ngón tay.
“Nếu ông thật sự bệnh… nếu em không làm theo… em sợ ông sẽ bỏ em lại…”
Giọng cô nhỏ như đứa trẻ bị bỏ rơi.
Hàn Uyển kéo cô vào ôm, giọng mềm đi rõ rệt:
“Không ai có quyền ép em vào hôn nhân cả, kể cả ông em. Nhưng chị hiểu… em yêu ông, nên mới bị dồn đến như vậy.”
Linh Dương không nói thêm, chỉ run nhẹ trong vòng tay quản lý.
Một lúc sau, cô ngẩng đầu, cố gắng lấy lại bình tĩnh:
“Chị Uyển… em muốn về nhà. Em cần gặp ông.”
“Được. Chị gọi xe cho em.”
“Không cần…” Linh Dương lắc đầu yếu ớt. “Em tự đi được.”
Hàn Uyển nhìn đôi mắt đỏ, bàn tay còn run, và thở dài:
“Thôi, em đi với chị. Tinh thần em thế này, chị để em đi một mình thì chị chết vì lo.”
Không buồn cãi nữa, Linh Dương chỉ gật.
Hai người chuẩn bị rời khỏi phòng—
thì cửa thang máy cuối hành lang ting một tiếng.
Thẩm Dịch bước ra lại.
Hàn Uyển và Linh Dương đều sững người.
Anh không nhìn ai khác, chỉ nhìn đúng vào Linh Dương.
Lúc nãy cô khóc trong phòng. Bây giờ mắt cô đỏ, sống mũi sưng, đầu hơi cúi.
Một cảnh đủ khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng cảm thấy nặng ngực.
Thẩm Dịch tiến đến gần, giọng trầm, bình tĩnh nhưng… mềm hơn hẳn:
“Cô Trần.”
Linh Dương ngẩng lên theo bản năng:
“…Dạ?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Không phải ánh nhìn lạnh lẽo quen thuộc.
Mà là ánh nhìn có gì đó như… phân vân, suy nghĩ, và một chút lo lắng bị ép xuống rất sâu.
“Cô định đi đâu?”
Linh Dương ngập ngừng:
“Về nhà… thăm ông.”
Hàn Uyển định xen vào:
“Thẩm tổng, hôm nay Linh Dương—”
Thẩm Dịch nhẹ nhàng nhưng kiên quyết cắt lời:
“Tôi đưa cô ấy đi.”
Cả hai phụ nữ đều khựng lại.
Linh Dương mở lớn mắt:
“Thẩm tổng… không cần đâu.”
Anh nhìn cô thêm một giây dài.
Rồi nói chậm rãi, rõ ràng:
“Cô không nên đi một mình trong tình trạng này.”
Thẩm Dịch không hỏi chuyện gì.
Không ép cô nói.
Chỉ lặng lẽ đề nghị đi cùng, như một bức tường vững chắc mà cô không hề biết mình đang cần.
Hàn Uyển liếc sang Linh Dương.
Trong đôi mắt chị, rõ ràng có câu:
Thật ra… đi với anh ta cũng không tệ đâu.
Linh Dương siết tay áo, ngập ngừng:
“…Em… em không muốn phiền Thẩm tổng.”
Thẩm Dịch hơi nhíu mày:
“Cô không phiền tôi.”
Chỉ bốn chữ.
Nhưng khí thế mạnh như một lời khẳng định.
Cuối cùng, trước sự kiên quyết ấy, Linh Dương chỉ có thể gật nhẹ.
Hàn Uyển bước lùi nửa bước—
rõ ràng đẩy Linh Dương về phía anh.
Bãi xe tầng hầm trụ sở TLD Esports hơi lạnh, ánh đèn vàng phản chiếu trên mui chiếc sedan đen bóng.
Thẩm Dịch mở cửa ghế phụ cho Linh Dương như một hành động rất tự nhiên.
Linh Dương hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn bước vào.
Cửa xe khép lại, không gian bên trong tĩnh lặng như cách âm hoàn hảo.
Tiếng tim cô… lại trở nên quá rõ.
Thẩm Dịch vòng qua ghế lái, ngồi xuống, cài dây an toàn, rồi quay đầu nhìn cô một chút:
“Nếu thấy khó chịu, cô có thể nói.”
“…Em ổn.”
Cô nói vậy, nhưng bàn tay siết ống tay hoodie đến mức đốt ngón tay trắng bệch.
Thẩm Dịch không phản bác.
Xe lăn bánh.
Dưới ánh đèn đường lướt qua cửa kính, Linh Dương tựa đầu vào cửa sổ, cố gắng hít thở đều. Nhưng đáy mắt cô vẫn ươn ướt, nhìn như chỉ cần chạm nhẹ là nước sẽ tràn ra.
Một lúc sau, Thẩm Dịch mở miệng, giọng thấp và ấm đến mức khiến cả người cô khựng lại:
“Cô không cần kìm lại trước mặt tôi.”
Linh Dương quay sang nhìn anh.
Thẩm Dịch vẫn nhìn thẳng phía trước, ánh mắt tập trung nhưng khóe mắt mềm hơn bình thường:
“Cảm xúc của cô… không phải thứ phải che giấu.”
Linh Dương mím môi.
“Em không… muốn làm phiền Thẩm tổng.”
“Cô không phiền tôi.”
Giọng anh dứt khoát như trước, nhưng lần này có chút gì đó gần như… dịu dàng.
Khoang xe lại rơi vào im lặng.
Một lát sau, Linh Dương quay lại nhìn phía trước, nhưng giọng nghèn nghẹn:
“Em không biết phải làm sao cả.”
Thẩm Dịch liếc sang cô một giây, rất khẽ:
“Tôi hiểu.”
Không phải hiểu chuyện gì.
Mà là… hiểu nỗi sợ trên gương mặt cô.
Linh Dương hít sâu, nhắm mắt lại để trấn tĩnh. Nhưng hơi thở cô vẫn run.
Trên cả đoạn đường, Thẩm Dịch không hỏi thêm. Anh để không gian đủ yên để cô thở, nhưng không quá xa để cô thấy cô độc.
Cho đến khi xe rẽ vào khu nhà của ông ngoại cô.
Chiếc sedan đen dừng lại trước dinh thự gỗ rộng lớn nằm giữa khuôn viên yên tĩnh.
Dù trời đã ngả tối, toàn bộ mặt tiền vẫn sáng đèn, ánh sáng vàng hắt ra qua những khung cửa sổ kiểu cổ, vừa ấm vừa… ngột ngạt.
Không gian này quá im lặng.
Im lặng đến mức mỗi bước chân đều như vang lên trong đêm.
Thẩm Dịch bước xuống xe trước, mở cửa cho Linh Dương.
Cô vừa chạm đất, làn gió đêm bao lấy khiến cô run nhẹ, nhưng ánh sáng từ dinh thự khiến dáng vẻ của cô trở nên bé nhỏ hơn bình thường.
Thẩm Dịch đứng ngay bên cạnh, tạo thành một vòng bao bọc vô hình.
Cửa lớn của dinh thự mở ra.
Một người giúp việc lớn tuổi bước ra, cúi đầu hơi thấp hơn mức bình thường khi nhận ra Thẩm Dịch có mặt:
“Cô Dương, ông đang đợi cô. Hôm nay sức khỏe ông… yếu hơn.”
Dù miệng nói vậy, nhưng ánh mắt bà ta không hề có vẻ lo lắng.
Thậm chí, bàn tay đang giữ cánh cửa… siết chặt quá mức.
Như đang diễn vai.
Như sợ bị nhìn thấu.
Linh Dương không để ý.
Nhưng Thẩm Dịch thấy rất rõ.
Ánh mắt anh lướt qua bà giúp việc một cái—
trầm ổn, lạnh, sắc đến mức khiến bà ta khẽ rùng mình.
Không ai nói thêm.
Linh Dương bước vào trước, hơi vội.
Thẩm Dịch theo sau, lặng lẽ, nhưng sự hiện diện của anh khiến không khí trong đại sảnh dinh thự trở nên căng hơn.
Cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai vẫn sáng đèn, hành lang dài như kéo mãi về phía sâu thẳm, nơi phòng ông ngoại đang mở cửa hé.
---
Bên trong phòng ông ngoại
Trong căn phòng rộng mang mùi gỗ trầm, ông ngoại nằm trên giường, vẻ mặt như mỏi mệt đến mức sắp lịm. Đèn vàng trong phòng dìu dịu, chiếu lên khuôn mặt nhăn nheo nhưng ánh mắt lại không hề mờ đục như một người bệnh nặng.
Thấy cháu gái bước vào, ông lập tức “yếu ớt” nắm lấy tay Linh Dương:
“Dương Dương… con về rồi… Ông chỉ muốn nhìn thấy con…”
“Ông đừng nói nữa!”
Linh Dương nắm tay ông thật chặt, đôi mắt đỏ hoe.
“Con ở đây rồi.”
Thẩm Dịch đứng phía cửa, tay đút túi, ánh mắt lạnh lùng quan sát từng chi tiết.
Ngay cả tiếng thở của ông ngoại… cũng đều quá mức.
Không giống bệnh.
Giống… diễn.
Ông ngoại liếc sang Thẩm Dịch một giây.
Giây đó—không hề yếu.
Nhưng khi quay lại phía Linh Dương, ông lại run rẩy thở:
“Dương Dương… nếu ông có mệnh hệ gì… ông chỉ mong… con nương tựa vào người đáng tin…”
Linh Dương ngước lên, đôi mắt hoang mang:
“Ông…”
Ông ngoại lúc này mới hoàn toàn xoay đầu, nhìn thẳng về phía người đàn ông đang dựa cửa trong bóng sáng lưng chừng.
Ánh mắt ông… sâu và đầy toan tính.
“Ý ông là… người đó đã đến rồi.”
Không khí trong căn phòng lập tức đông đặc lại.
Linh Dương hóa đá.
Còn Thẩm Dịch—
ánh mắt anh khẽ tối đi, nhìn ông ngoại như đang cảnh cáo một điều gì đó.