Tiểu tử à, huynh có biết rằng loại nhân vật kiêu ngạo hay bắt đầu sa vào từ chối không? Diệp Thiều liếc y một cái đầy thâm ý, ánh nhìn ấy khiến Khúc Linh cảm thấy toàn thân như dựng ngược lông lên.
"Rốt cuộc cô đến đây làm gì?" Khúc Linh sống không còn luyến tiếc.
"Ta vừa mới nói rồi mà, tiểu đồng chí, huynh không nghe kỹ rồi." Diệp Thiều mở miệng liền thuận miệng phịa ra, "Ta ấy mà, nằm mơ thấy giấc mộng tiên tri, thấy huynh là người yêu tương lai của ta, thế nên ta vượt ngàn dặm tìm phu đây."
Khúc Linh: ...
"Ta trông có vẻ ngốc lắm sao?!" Y nghiến răng.
Diệp Thiều cười rạng rỡ.
Khúc Linh nghiến tới mức răng hàm sau cũng muốn vỡ ra.
Nếu không phải vì chẳng dám sử dụng yêu lực gần Ứng Thiên Tông, thì lúc này y đã cho Diệp Thiều biết lợi hại của y rồi.
Hừ, nữ nhân kia, cô nghĩ cô đang trêu chọc ai! Người mà cô đang trêu chọc chính là thiếu chủ của Thanh Khâu! Là nam nhân tung hoành bá đạo khắp yêu giới!
Khi hai người đang đấu mắt kịch liệt, bên cạnh vang lên tiếng ho nhẹ của lão đánh xe đã bị bỏ lơ từ lâu.
“Hai vị, lão phu đưa hai người đến đây thôi.” Ông nói, “Đi tiếp phía trước một đoạn nữa sẽ có một trấn nhỏ để nghỉ chân.”
“Cảm ơn bá bá!” Diệp Thiều quay mặt đáp lời, lúc này lại lễ phép ngọt ngào, “Bá bá thật tốt, chúc bá bá khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi nha.”
Lão cười khà khà hai tiếng, “Trả tiền.”
Diệp Thiều: ...
“Không sao, vẫn chúc bá bá thọ tỷ Nam Sơn.” Nàng gượng gạo đáp.
Thấy Diệp Thiều bị nghẹn họng, Khúc Linh lập tức vui vẻ ra mặt.
Y đắc ý liếc nhìn Diệp Thiều, móc trong túi ra một khối linh thạch đưa cho lão, “Tiền xe như đã nói.”
“Cảm ơn tiểu đạo trưởng.” Lão cầm lấy linh thạch, cười đến nỗi nếp nhăn nở hoa. Cũng chẳng bận tâm Khúc Linh có thật là tu sĩ hay không, dù sao thứ đưa ra là đồ của tu sĩ, giá trị hơn tiền của người phàm rất nhiều.
Chờ lão phu xe đi xa rồi, Khúc Linh dùng vỏ kiếm chọc chọc Diệp Thiều đang suy nghĩ xuất thần, “Đưa tiền.”
Liên tục bị đòi tiền hai lần, Diệp Thiều: “Hả?”
“Vừa rồi cô cũng đi nhờ xe một đoạn mà.” Khúc Linh lý lẽ hùng hồn, chìa tay ra trước mặt Diệp Thiều.
Diệp Thiều tức đến bật cười, “Chỉ có một đoạn ngắn vậy mà huynh cũng đòi tiền?”
“Đi trăm dặm thì chín mươi dặm mới là nửa đường, đoạn vừa rồi chính là mười phần trăm còn lại,” Khúc Linh nói, “Cô ít nhất cũng phải trả cho ta một nửa tiền xe.”
Diệp Thiều siết chặt nắm tay, nhưng dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, chủ yếu là vì nàng thật sự không đánh lại được đồng chí Khúc Linh.
Nàng nhịn giận mở túi nhỏ của mình ra, từ trong đống châu báu lén mang từ Diệp gia ra, chọn một đôi hoa tai mà nàng ghét nhất ném qua cho Khúc Linh.
Khúc Linh vươn tay nhận lấy dễ dàng, mở ra nhìn kỹ trong lòng bàn tay, “Không phải đồ của cô chứ?”
Hoa tai tuy không hợp gu thẩm mỹ, nhưng chất liệu là nam châu thượng hạng phối với vàng nguyên chất, thế nào cũng chẳng hợp với vẻ giản dị trên người Diệp Thiều.
Diệp Thiều vờ như không nghe thấy.
“Trên này dính yêu khí.” Khúc Linh dùng ngón tay chạm nhẹ, ép ra một làn khói bụi màu xám đen, trong gió xuân và ánh sáng dần tan biến.
Diệp Thiều tỉnh táo đôi chút, nhưng nghĩ đến việc đây là đồ của gia đình đã từng bắt nạt nguyên chủ, nàng lại chẳng buồn quản, “Ồ, đồ của tỷ ta.”
Còn cụ thể là tỷ tỷ nào, nàng cũng không phân biệt được.