Kết Bái Huynh Đệ Với Hồ Yêu Hắc Hóa

Chương 8

Trước Sau

break

“Ta không cần đồ bẩn.” Khúc Linh ném hoa tai lại, Diệp Thiều nhanh tay bắt lấy.

Đúng là biết kén chọn. Diệp Thiều lẩm bẩm trong lòng, liếc Khúc Linh một cái, rồi mò trên người một lượt, cuối cùng tháo từ tai xuống hai chiếc khuyên bạc hình lá cây, đưa cho Khúc Linh.

Khúc Linh nhận lấy nhét vào túi, sải chân dài đi thẳng về phía nhà trọ trong trấn.

Diệp Thiều cũng không nói nhiều, giữ khoảng cách không xa không gần theo sau.

Hai người một trước một sau đến khách điếm. Ông chủ khách điếm rõ ràng đã quen tiếp đón những người tìm tiên duyên thời gian gần đây, nhanh chóng làm xong thủ tục cho Khúc Linh.

Đến lượt Diệp Thiều, nàng mở miệng là, “Ông chủ, mở phòng ngay cạnh huynh đệ vừa rồi là được.”

Khúc Linh đang định quay người đi thì suýt chút nữa vấp chân ngã: ???

Ông chủ cũng kinh ngạc, chủ yếu là chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ lại còn lý lẽ hùng hồn như vậy.

“Ta là người theo đuổi cuồng nhiệt của huynh ấy.” Diệp Thiều chống tay lên quầy, nháy mắt thân mật với ông chủ, “Vì theo đuổi huynh ấy, ta đã đoạn tuyệt với cả gia tộc, trèo tường trốn ra ngoài. Ông giúp ta một tay đi.”

Diệp Thiều sinh ra xinh xắn tươi tắn, đôi mắt hạnh trong trẻo đen lay láy, lại thêm vài phần anh khí giữa chân mày, quả thật có khí chất tiểu thư gia tộc dám vì tình mà phiêu bạt chân trời.

Trong lòng Ông chủ bỗng dâng trào xúc động, hùng hồn đáp, “Được, vậy ta sắp xếp cho cô ở ngay bên cạnh hắn!”

Chưa đợi Diệp Thiều cảm ơn, ông chủ đã ghé sát tai nàng, hạ giọng nói, “Phòng bên ta đều có suối nước nóng riêng, hồ tắm xây ở ban công lộ thiên, chỉ ngăn bằng hàng rào trúc.”

“Lợi dụng bóng đêm trèo qua cũng không khó đâu.”

“Cô nương cố lên, nam nhân cứng mấy cũng sợ nữ nhân bám dai.”

Diệp Thiều: ...

Khúc Linh chưa đi xa: ...

“Ông chủ.” Diệp Thiều nghiến răng nói, “Chúng ta là thanh mai chính thống.”

Nhận lấy chìa khóa, hai người lại một trước một sau đi về phòng.

Ông chủ không hề nói dối, phòng hai người quả nhiên liền nhau, cách cửa phòng còn có thể nghe thấy tiếng nước trong hồ suối nóng chảy róc rách.

Diệp Thiều lấy chìa khóa ra, vừa định mở cửa thì một luồng hàn ý ập tới.

Nàng lập tức nghiêng người tránh sang bên, liếc nhìn thanh kiếm đang áp sát má mình, rồi ngẩng đầu mỉm cười, “Hôm nay là lần thứ hai rồi.”

Ánh mắt Khúc Linh lạnh hơn cả thanh kiếm trong tay.

Đồng tử hồ yêu màu vàng sậm dưới hành lang không mấy sáng sủa có vẻ yêu dị vô cùng, phản chiếu gương mặt đang mỉm cười của Diệp Thiều.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì.” Y hỏi.

Muốn giết nàng, y chỉ cần một hơi thở.

Lưng Diệp Thiều hiếm hoi dâng lên chút rùng mình, không biết là vì sợ, hay là vì hưng phấn.

Nàng khẽ liếm đầu răng, rồi nở một nụ cười.

“Vậy ta sẽ nói thật cho huynh biết.” Ánh mắt hạnh của Diệp Thiều trong veo thẳng thắn, đồng tử con người tròn trịa đen láy.

“Nếu rời huynh quá xa, ta sẽ chết đấy.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc