Y quay đầu sang chỗ khác, ôm lấy thanh kiếm trong ngực, dùng im lặng để tỏ rõ phản kháng.
Diệp Thiều giống hệt như tiểu học sinh muốn xem bạn cùng bàn có khóc không, nàng nghiêng đầu sát lại gần, muốn nhìn rõ nét mặt của thiếu niên, "Đừng giải thích nữa, Tiểu ca, ánh mắt là thứ không thể lừa người — A!"
Trước mắt nàng tối sầm lại, là vì thiếu niên ra tay quá nhanh, không biết từ đâu lôi ra một cái bao bố rỗng, trùm thẳng lên đầu nàng.
Diệp Thiều phản xạ có điều kiện, lập tức xé một lá bùa hộ thể.
Một luồng sáng trong trẻo lóe lên, linh lực bùng nổ trong không trung, thiếu niên và Diệp Thiều đồng loạt ngã khỏi xe bò.
"Cô còn biết chiêu này à?!" Thiếu niên bị nổ bất ngờ, nửa bên mặt tuấn tú dính chút tro bụi, nhìn Diệp Thiều với vẻ không thể tin nổi.
Diệp Thiều giật bao bố khỏi đầu, nghiến răng nghiến lợi trùm lại lên đầu y, "Chẳng phải huynh cũng giấu nghề đấy sao?"
Thiếu niên chống khuỷu tay kháng cự, tiếc là đang giả làm người phàm không thể dùng yêu lực, y chỉ đành cùng Diệp Thiều lăn lộn trên đất như hai tên tiểu lưu manh đầu đường xó chợ.
Cuối cùng, vẫn là y dựa vào ưu thế thể lực của nam nhân, một tay khống chế cả hai cổ tay Diệp Thiều đưa lên đỉnh đầu nàng, tay còn lại thì canh phòng cái chân của nàng đang chuẩn bị đá vào hạ bàn y.
"Không có đạo lý!" Tai y đỏ bừng, dường như cũng cảm thấy tư thế này có gì đó không ổn, quay mặt sang một bên khẽ mắng.
Diệp Thiều lè lưỡi "lè lè lè" trêu chọc y.
Vừa lè lưỡi vừa hỏi hệ thống, "Hôm nay đủ chỉ tiêu chưa? Nói đi!"
Hệ thống bị chuỗi thao tác của nàng làm cho choáng váng, [Đủ rồi, đủ rồi.]
Nghe xong, Diệp Thiều lập tức co người lại, chui ra khỏi người thiếu niên, tiện tay còn phủi hai cái lên bụi đất dính trên người.
Cứ như một nam nhân lãnh đạm vừa xong việc liền vô tình quay lưng rời đi.
[Chủ nhân, số điểm cô lấy được kiểu này là loại điểm số không có linh hồn. ]
Hệ thống không thể nhịn được nữa, [Có thể thành thật một chút không?]
Diệp Thiều cảm thấy kỳ lạ, "Cậu ép ta đến cứu thế giới, bây giờ còn đòi ta phải có tinh thần nghệ nhân? Ngay cả sinh viên đại học đi thực tập, ông chủ còn không dám yêu cầu người ta như cậu."
"Vịt chết rồi còn mạnh miệng, cậu đúng là không biết lượng sức mình."
Hệ thống im lặng luôn.
"Tiểu đồng chí, huynh tên gì?" Diệp Thiều phủi sạch bụi đất trên người, cười híp mắt hỏi thiếu niên đã lăn một vòng ngồi dậy.
Thiếu niên nhìn nàng như thấy quỷ, "Ta tên Trương Tam."
"Ồ, thì ra là Khúc Linh à." Diệp Thiều nói.
"Cô rõ ràng biết rồi mà còn hỏi!" Khúc Linh có chút sụp đổ, lúc rời khỏi quê nhà y đã biết nhân loại rất phiền phức, không ngờ vừa ra cửa liền gặp một kẻ khó chơi như thế này.
Bực mình, chẳng lẽ là vì trước khi xuất hành không xem hoàng lịch? Hoàng lịch của nhân loại có hiệu lực với hồ ly không?
"Ta đã nói rồi, huynh là phu nhân tương lai của ta mà." Diệp Thiều cười, "Cho dù ta có quên họ của mình là gì cũng không thể quên được tên phu nhân."
"Không thể nào." Ánh mắt Khúc Linh trở nên trống rỗng, "Ta thích kiểu dịu dàng đáng yêu."
Chứ không phải cái loại vừa gặp đã gọi người ta là phu nhân rồi giở trò lưu manh như nàng.