“Này, của cậu.” Minh Thư chìa cây kem bạc hà ra trước mặt Tố Linh.
Tố Linh ngẩng lên, gương mặt thanh tú, làn da trắng, đôi mắt đen sâu phản chiếu nắng trưa, tóc buộc lơi cao vài lọn tóc xoã trước má. Cô đón lấy cây kem, giọng nhỏ nhưng rõ:
“Cảm ơn nhé.”
Minh Thư khẽ ngồi xuống bên cạnh, tay cầm cây kem ốc quế socola. Dưới ánh nắng vàng, mái tóc nâu mềm buông xuống vai, làn da mịn màng như sữa, nụ cười tươi đến mức khiến người khác cũng thấy lòng dịu lại.
Nắng hè oi bức, gió lười thổi, cả hai nép dưới tán cây đa già, tiếng ve vẫn kêu râm ran phía xa.
“Mà mình không hiểu sao cậu lại ghét Nguyên thế?” Minh Thư vừa cắn miếng kem vừa hỏi.
“Hả?” Tố Linh khựng lại, ánh mắt thoáng xa xăm.
“Tớ thấy mỗi lần hai người nói chuyện là y như đang cãi nhau ấy.” Minh Thư cười trêu.
“Cũng không phải là ghét…” Tố Linh thở dài, nhìn cây kem trong tay “Chỉ là…”
“Chỉ là sao?” Minh Thư nghiêng đầu.
Tố Linh im lặng vài giây, rồi khẽ mỉm cười:
“Để tớ kể cậu nghe nhé.”
Hôm đó, Linh đi giặt giẻ lau bảng sau giờ ra chơi. Khi cô vừa bước ra khỏi hành lang, thì Phạm Nguyên từ nhà vệ sinh nam đi tới cả hai va vào nhau một cái bịch.
Một vật nhỏ rơi từ túi lăn xuống sàn.
Linh cúi xuống nhìn, khựng lại. Thứ đó… trông rất quen, hình như từng thấy trong mấy đoạn quảng cáo mờ ám trên TV. Là BCS ???
Cô đứng đực ra vài giây, mắt nhìn vật thể kia rồi nhìn lên Phạm Nguyên.
Phạm Nguyên cúi người nhặt nó lên, mặt vẫn tỉnh bơ, giọng bình thản như không:
“Muốn thử không? Cho cậu luôn.”
Tố Linh trố mắt, suýt nghẹn họng, trong đầu chỉ kịp thốt ra một chữ: Biến thái!
“Ha… ha ha ha!” Minh Thư ôm bụng cười đến chảy nước mắt, suýt làm đổ cả cây kem trên tay.
Tố Linh lườm bạn, thở dài:
“Cậu tưởng vui lắm hả? Hôm đó tớ sốc tới mức đứng hình luôn, không biết phải phản ứng sao nữa.”
“Thế cậu làm gì sau đó?” Minh Thư lau nước mắt, cố nín cười.
“Tớ chỉ muốn ném cái giẻ lau vô mặt cậu ta.” Tố Linh đáp gọn, giọng lạnh như băng.
“Mà tớ không ngờ cậu ấy lại hư hỏng đến vậy.” Minh Thư cố nín cười rồi nói.
“Cho nên cậu cẩn thận đi, cậu ngồi cạnh cậu ta mà.”
Minh Thư lắc đầu, vừa cười vừa đáp:
“Không, mình không phải gu cậu ấy đâu.”
Tố Linh nghiêng đầu, hỏi lại:
“Gu cậu ta là gì?”
“Chịu nhưng chắc chắn là phải xinh đẹp và sexy.” Minh Thư chống cằm, trêu nhẹ. “Còn mình, chắc cậu ta chẳng thèm liếc.”
Tố Linh khẽ nhếch môi:
“Không được coi thường bản thân mình, nhưng dù sao cũng nên cẩn thận. Cậu đó khó đoán lắm.”
***
Phòng giáo viên vắng lặng, ánh sáng cuối chiều hắt vào qua khung cửa, loang lổ trên nền gạch.
Dưới ánh đèn vàng, khuôn mặt thầy càng nổi bật sống mũi cao, đường nét gọn gàng, mái tóc vuốt ngược gọn ghẽ, ánh mắt nửa cười nửa lạnh.
Một cô học sinh đứng co người bên mép bàn, hai tay đan vào nhau, gương mặt có phần lo lắng.
“Em sợ à?” Giọng thầy Duy vang lên, đều và thấp.
Cô gái khẽ lắc đầu, ánh mắt lảng đi chỗ khác.
Thầy Duy tựa cả người vào ghế, ánh nhìn vẫn dõi theo cô, nửa cười nửa như đang dò xét. Một tay ông cầm bút gõ nhẹ xuống mặt bàn, tiếng gõ đều đều khiến căn phòng càng thêm im lặng.
“Em ngồi đi, đứng như vậy mỏi chân đấy.” thầy nói, nụ cười mờ nhạt trên môi.
Ông nghiêng người, với lấy vật gì đó trong ngăn bàn một thứ mà cô gái rõ ràng rất bối rối khi nhìn thấy.
“Thầy… thầy trả em được không ạ?” Cô nói khẽ, giọng run run.
Thầy Duy chống khuỷu tay lên bàn, xoay xoay món đồ trong tay. “Em biết là thứ này không được mang vào trường chứ?”
“Em hứa sẽ không có lần sau ạ.” Cô nữ sinh nói
Thầy Duy nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu.
Hắn đứng dậy, từng bước tiến lại gần.
Hắn cúi xuống, ghé tai cô nói gì đó. Không ai nghe rõ, chỉ thấy cô gái khẽ giật mình, mặt đỏ bừng rồi cúi gằm xuống.
“Ngoan lắm.” Nụ cười của hắn vẫn nửa hiền nửa lạnh, chẳng ai đoán được nụ cười đó là gì?
Khi cô nữ sinh vội vã rời khỏi phòng, ánh nhìn của thầy vẫn dõi theo bình thản, điềm nhiên, nhưng lại khiến người ta thấy gai sống lưng.
***“Còn đợi ai nữa hả?” Phạm Nguyên ngả người ra ghế đá, mắt lim dim nhìn qua tán cây, nắng xuyên qua kẽ lá chớp chớp.
“Đợi chút nữa thôi, nó sắp đến rồi.” Huy đáp, vừa nói vừa khởi động cổ tay bằng quả bóng rổ.
Hôm nay là buổi đầu tiên đội bóng rổ lớp 12A4 tập hợp. Sân trường buổi chiều vắng người, chỉ có tiếng bóng đập đều đều xuống nền gạch và tiếng ve cuối mùa lẩn trong gió.
Vài phút sau, Lê Phong xuất hiện ở cổng sân, tay áo xắn lên, cặp chưa đeo, dáng điềm đạm như mọi khi.
“Xin lỗi, tao đến muộn.”
“Không sao, đủ người rồi, giờ bắt đầu nhé.” Tuấn phấn khởi ném bóng cho Huy.
Phạm Nguyên lúc này đứng dậy, nhìn thoáng qua Lê Phong. Ánh mắt hai người chỉ chạm nhau trong tích tắc ngắn ngủi, nhưng đủ để không khí xung quanh khựng lại.
Rồi Phạm Nguyên nói, giọng dửng dưng mà vẫn nghe rõ mồn một:
“Thôi, tao không chơi nữa.”
Cả nhóm quay lại nhìn.
“Ơ? Sao vậy, Nguyên?”
Phạm Nguyên nhìn Lê Phong liếc xéo. Cậu xốc cặp lên vai, bước qua Lê Phong mà không thèm liếc thêm lần nào.
Huy và Tuấn nhìn nhau, chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ thấy Lê Phong im lặng, ánh mắt lặng như nước.
“Này, không được. Giờ đủ người rồi mày lại bảo không chơi?” Tuấn nói, giọng cố giữ bình tĩnh.
“Không thích chơi với thằng đó.” Phạm Nguyên đáp, vẫn không quay đầu lại.
Cả nhóm sững sờ. Huy lúng túng cười xòa: “Thôi mà, có gì từ từ nói. Mới buổi đầu đã căng vậy sao? Hai đứa mày bị sao vậy?”
Phạm Nguyên nhét tay vào túi quần, đáp ngắn gọn: “Không có gì để nói.”
Không khí nặng nề hẳn đi. Tiếng bóng rổ lăn trên sân nghe rõ từng nhịp khô khốc. Phạm Nguyên cứ thế đi thẳng mặc kệ ai nói gì.
Lê Phong vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, dường như chẳng để tâm. Cậu cúi xuống nhặt quả bóng lên, xoay nhẹ trong tay, giọng bình thản:
“Thế có tập không? Tí tao còn đi học thêm đấy.”
Tuấn khẽ gãi đầu, quay sang Huy như cầu cứu. “Ờ… tập chứ.”
Cả nhóm bắt đầu chuyền bóng, nhưng không khí chẳng còn như trước. Vài đứa con trai tụm lại bên sân, vừa khởi động vừa thì thầm:
“Hai đứa nó bị gì thế nhỉ?”
“Không biết, tao để ý dạo này tụi nó chẳng nói chuyện nữa.”
“Lạ thật, hồi trước còn thấy đi chung suốt có vẻ thân nữa.”
"Chịu thôi, giờ hỏi nhỡ nó tức nó cũng bỏ về thì chết."
Lê Phong đứng ở đầu sân, cúi nhẹ người đón bóng. Cậu ném một đường bay thẳng, chuẩn xác, bóng chạm bảng rồi rơi gọn vào rổ.
“Chuẩn phết nhỉ.” Huy buông tiếng nhận xét, nhưng Lê Phong chỉ gật nhẹ, không đáp.
Ánh nắng chiều xiên qua sân, hắt lên nửa khuôn mặt cậu điềm tĩnh, không biểu cảm, nhưng ánh mắt thoáng tối lại. Cậu lặng lẽ nhặt bóng, chuyền cho người khác, động tác vẫn đều đặn như không có chuyện gì.
Chỉ là, khi quay đi, bàn tay Lê Phong siết bóng hơi mạnh.
Một thoáng thôi đủ để người tinh ý nhận ra có gì đó nén lại trong im lặng ấy. Rõ ràng là không hề tận hưởng khoảnh khắc này.
Lúc này cũng đã gần chín giờ tối. Lê Phong vừa đi học thêm về, cặp xách lỏng trên vai, bước chân nặng nề.
Vừa mở cửa, anh khựng lại sảnh nhà sáng đèn, tiếng cười the thé của phụ nữ vọng ra từ phòng khách. Giày dép vứt bừa trước hiên, xen giữa đôi giày tây quen thuộc là một đôi cao gót đen bóng, gót nhọn đến chói mắt.
Phong im lặng cúi xuống, nhìn đôi cao gót một lát rồi bước qua, không nói lời nào.
Trên cầu thang, anh bắt gặp một người phụ nữ ăn mặc lả lơi bước từ phòng bố ra. Mùi nước hoa rẻ tiền hòa với khói thuốc lảng vảng trong không khí.
“Về rồi à?” Ả ta cười khẩy, giọng ngọt mà rỗng.
Lê Phong không đáp. Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt son phấn ấy rồi dừng lại nơi cánh cửa phòng đang khép hờ, nơi ánh đèn vàng rọi ra lờ mờ bóng người đàn ông ngồi tựa ghế, tay còn cầm ly rượu.
Anh bước nhanh về phòng, đóng cửa lại. Tiếng cười đùa bên ngoài vẫn vang vọng, hòa vào tiếng tivi, tiếng ly chạm nhau hỗn tạp và nặng nề.
Căn phòng nhỏ chìm trong bóng tối. Lê Phong ngồi xuống mép giường, hai tay siết chặt, khớp ngón tay trắng bệch.
Tiếng cười từ phòng khách vẫn vang lên, the thé và chát chúa. Một tiếng ly rơi loảng xoảng, rồi tiếng đàn ông quát khẽ, xen giữa đó là tiếng cười khúc khích của người đàn bà.
Càng nghe, lồng ngực Phong càng căng cứng.
Bất giác, ánh mắt anh rơi vào góc bàn học nơi đặt một khung ảnh nhỏ, phủ nhẹ lớp bụi. Trong ảnh, người phụ nữ mỉm cười hiền hậu, mái tóc buộc gọn sau gáy, ánh nhìn dịu dàng như gió sớm.
Anh đưa tay chạm vào tấm kính, ngón tay khẽ run.
“Mẹ, con sắp hết kiên nhẫn rồi." Giọng anh nghẹn lại, như vỡ ra giữa căn phòng tĩnh lặng.