Kem Lạnh Và Mật Ong

Chương 4: Không phải ai cũng giống cậu

Trước Sau

break

“Nghe nói hôm nay thầy Duy dạy lớp mình đó.” Một bạn nữ ngồi bàn trên quay xuống, giọng đầy phấn khích.

“Tin chuẩn chứ?”

“Chuẩn 100%.”

“Thật á? Sướng thế!” một cô khác rú khẽ, lập tức rút chiếc gương nhỏ trong túi ra, soi lại mái tóc, tiện tay thoa thêm chút son môi.

Không khí trong lớp rộn ràng hẳn lên. Ai nấy đều cười khúc khích, chỉnh lại áo đồng phục, buộc lại tóc gọn gàng như sắp đi chụp ảnh kỷ yếu.

Thầy Duy vốn nổi tiếng trong trường không chỉ vì giỏi dạy Tin học, mà còn vì ngoại hình sáng, dáng người cao và giọng nói trầm ấm. Môn Tin của lớp vốn do cô Mai phụ trách, nhưng cô vừa nghỉ sinh, nên thầy Duy được điều sang dạy thay.

Mấy bàn cuối, đám con trai vừa ngồi gác chân vừa lười nhác chép bài, vừa nhìn lên mấy bạn nữ bàn trên mà lắc đầu ngao ngán.

“Trông có ra thể thống gì không?” Thằng Tuấn nhăn mặt, nhìn cảnh mấy cô bạn chuyền nhau cái gương nhỏ, thay phiên tô son, chỉnh tóc.

“Thề luôn, đi học mà cứ như đi họp fan meeting ấy.” Thằng Huy chen vào, chống cằm chép miệng.

Phạm Nguyên ngồi tựa ghế, giọng lạnh nhạt nhưng đủ để cả bàn nghe rõ:

“Thầy Duy mà không đẹp trai chắc giờ cũng chẳng thèm mang gương soi đâu.”

Cả bàn cười ồ lên.

“Chuẩn luôn, đã thế tô môi đỏ chót như đít khỉ.”

Thằng Tuấn lắc đầu, tặc lưỡi một cái, “Con gái đúng là kỳ diệu thật, chỉ cần đẹp trai cái là phát điên lên.”

“Im đi, lũ khỉ đột kia.” Mai Anh quay xuống, lườm sắc lẹm, tay vẫn cầm thỏi son dở dang.

“Gì cơ? Khỉ đột á?” đám con trai đồng loạt nhao nhao, như thể bị chạm đúng chỗ ngứa. Huy hất tóc ra sau, huênh hoang nói “Mấy em lớp khác còn khen bọn này đẹp trai phong độ cơ mà.”

“Oẹ~” Mai Anh cùng hội bạn đồng thanh, giơ tay che mặt, giả vờ buồn nôn.

Tiếng cười rộ lên khắp lớp. Bầu không khí nhộn nhịp đến mức ai đi ngang qua hành lang cũng phải ngoái đầu nhìn vào xem lớp nào mà náo loạn thế.

Phòng Tin học

“Chào các em, thầy là Duy người sẽ dạy thay cô Mai trong thời gian tới.” Thầy Duy bước vào lớp, tự giới thiệu bản thân.

Không gian bỗng im bặt trong vài giây.

Thầy Duy dáng cao, sơ mi trắng gọn gàng, ống tay xắn nhẹ để lộ cổ tay rắn rỏi, mái tóc hơi rối tự nhiên, nụ cười nhạt mà dịu. Ánh sáng hắt qua cửa sổ phản chiếu lên gọng kính mảnh khiến khuôn mặt thầy thêm phần điềm đạm, cuốn hút.

Một vài tiếng xì xào vang lên ngay lập tức:

“Trời ơi, nhìn thầy như diễn viên vậy.”

“Đúng kiểu ‘giáo viên quốc dân’ luôn đó!”

Thầy Duy mỉm cười, giọng điềm tĩnh nhưng vẫn đủ khiến mọi người chú ý:

“Nghe nói lớp mình học giỏi lắm, nhưng nói chuyện cũng giỏi không kém nhỉ?”

Trong khi đó, Minh Thư mở máy tính, liếc nhìn thầy một chút dù không mê trai như mấy bạn khác, nhưng cô cũng phải công nhận… thầy này quả thật trông khác hẳn mấy thầy giáo bình thường. Sau đó cô lại nhìn lén Lê Phong nhưng gu của mình là Lê Phong cơ.

Ngồi bên cạnh Tố Linh cũng không quan tâm. Cô tập trung vào màn hình máy tính gõ gì đó.

Thầy Duy đi vòng quanh lớp, giọng ấm đều khi giải thích thuật toán. Lớp im lặng, chỉ nghe tiếng gõ phím lẫn tiếng thầy thao thao.

Khi tới hàng thứ ba, nơi một cô bạn trông nhỏ nhắn, rụt rè đang loay hoay với đoạn mã, thầy khẽ cúi người xuống chỉ vào màn hình. Khoảng cách giữa thầy và cô rất gần không đến mức kỳ quặc, nhưng vừa đủ để cô phải nghiêng người một chút mới nhìn rõ. Thầy nói nhỏ, giọng thì thầm:

“Em sửa chỗ này thế này cho mượt hơn nhé.”

Cô bé khẽ gật, tay run run, mắt thoáng liếc quanh rồi quay lại nhìn màn hình. Cử chỉ của thầy trông như giúp đỡ, nhưng có vài thứ làm người để ý thấy khó chịu: thầy chọn đứng phía sau cô, hơi lệch ra bên cạnh để che khuất lấy tầm nhìn của mấy bạn ngồi cùng hàng một vị trí mà lời nói riêng tư dễ vang trong tai người đối diện, còn lớp thì khó thấy rõ.

Những người xung quanh, nếu có liếc qua, cũng chỉ nghĩ đơn giản: Thầy nhiệt tình ghê.

Không ai nghi ngờ, không ai thấy lạ.

Tiếng chuông vang lên báo hiệu hết tiết, cả lớp ào ào thu dọn đồ đạc.

Tố Linh ôm sổ đầu bài tiến lên bàn giáo viên, giọng lễ phép:

“Thầy ký giúp em ạ.”

Thầy Duy ngẩng lên, nhận lấy cây bút, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô.

“Lớp trưởng tên gì nhỉ?”

“Em tên Linh ạ.”

Nét cười thoáng hiện nơi khóe môi thầy. “À, Linh… Sắp tới chắc thầy phải nhờ vả em nhiều lắm đấy.”

Câu nói nghe qua tưởng như xã giao, nhưng không hiểu sao, Tố Linh lại thấy trong ánh mắt kia có điều gì khiến cô hơi chững lại một nhịp.

“Dạ… vâng ạ.”

Cô quay đi, không nhận ra ánh nhìn của thầy vẫn dõi theo sau lưng mình cho đến khi bóng cô khuất khỏi cửa lớp.

“Ê bọn A3 gạ kèo bóng chuyền đấy.” Trên đường về lớp, Tuấn vừa nói vừa huých khuỷu tay vào Huy.

“Chơi luôn.” Huy đáp lại không thèm ngẩng đầu, tay vẫn bấm điện thoại chơi game.

“Nhưng mà lần này tụi nó chơi kèo lớn, một triệu mới chơi.” Tuấn hạ giọng, liếc quanh xem có ai nghe thấy không.

“Bọn này điên à? Học sinh như tụi mình lấy đâu ra tiền?” Huy nhăn mặt, cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình.

“Thì đấy, tao cũng nói vậy. Mà tụi nó bảo ‘Không có tiền thì đừng làm phiền tụi anh.’ Mẹ nó nghe cay không?” Tuấn nghiến răng, giọng hậm hực.

“Bọn này láo nha.” Huy bật dậy, nhét điện thoại vào túi, “Được nhận kèo đi, cho tụi nó biết tay.”

“Tao đang phân vân đây, hôm bữa bọn mình vừa thua nó xong còn gì?” Tuấn vò đầu bứt tai, giọng vừa bực vừa lo.

“Lần đó vắng thằng Lê Phong thôi,” Huy đáp, nhún vai ra vẻ hiểu chuyện, “Nếu nó có mặt thì tụi kia có cửa thắng hả?”

Tuấn ngẫm thấy cũng có lý, gật gù: “Ờ, đúng là Phong chơi hay thật.”

Huy nhếch môi, cất điện thoại vào túi, “Tao sẽ đi thuyết phục thằng Phong chơi..”

“Được, có Phong thì phần trăm thắng cao hơn hẳn.” Tuấn gật đầu chắc nịch, rồi bỗng nảy ra ý, cười khùng khục: “À, gọi cả thằng Nguyên nữa.”

Huy nhíu mày: “Nguyên? Nó chơi có giỏi đâu?”

“Không cần giỏi,” Tuấn nở nụ cười ranh mãnh “Nhưng mà nó đẹp trai. Có nó ra sân là hút thêm cả đống đứa con gái cổ vũ, tụi A3 nhìn thấy chắc phân tâm liền.”

Huy phá lên cười:

“Chiến thuật tâm lý hả mày? Được đó, tao ủng hộ!”

Tuấn vỗ vai Huy cái bốp:

“Chiều tập trung sân sau, tao lo vụ rủ rê. Còn mày chuẩn bị tinh thần đi, trận này không chỉ để gỡ danh dự, mà còn để cho bọn A3 biết: lớp mình không chỉ học giỏi, mà còn đẹp trai và chơi ngầu nữa!”

***

Tố Linh ghé vào nhà sách gần trường nơi cô vẫn hay đến mỗi khi cần yên tĩnh. Ánh nắng cuối ngày hắt qua khung cửa kính, rải xuống sàn những vệt sáng dài, lấp lánh phủ lên những hàng sách ngay ngắn.

Cô đi dọc theo kệ văn học, rút ra một quyển tiểu thuyết, lật vài trang, thì phía đối diện vang lên một giọng nói quen thuộc:

“Cậu cũng hay đọc ở đây à?”

Tố Linh ngẩng lên. Lê Phong đứng cách cô vài bước, tay cầm một cuốn sách mỏng, nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt lại mang chút ngạc nhiên xen ấm áp.

“Ừ, tôi hay qua đây.” Cô đáp, giọng đều đều, khẽ khép lại cuốn sách trong tay rồi nhét lại chỗ cũ.

“Trùng hợp thật,” Phong nói, tiến lại gần hơn một chút “Tớ cũng hay đến đây. Sao không gặp cậu nhỉ?”

Tố Linh không nói gì chỉ cười xã giao. Không khí giữa hai người yên ắng đến lạ, chỉ có tiếng lật sách khe khẽ và tiếng điều hòa chạy đều đều trong nhà sách.

Lê Phong nghiêng đầu, nhìn cô gái đang đứng trước mặt mái tóc đen buộc gọn, gương mặt điềm tĩnh như mặt hồ, ánh mắt chẳng bao giờ chịu dừng lâu nơi ai.

“Cậu hay đến một mình à?” Phong hỏi, giọng nhẹ như sợ phá vỡ sự yên bình.

“Ừ.” Tố Linh đáp, vẫn không nhìn sang “Tôi thích yên tĩnh, đi với người khác lại thấy ồn. Thích một mình hơn.”

Lê Phong khẽ nhướng mày, nghĩ thầm “Giống như đang đuổi khéo mình vậy.”

Khóe môi anh bất giác cong lên, nửa cười nửa bất lực. “Vậy chắc tôi đang làm phiền cậu rồi?” Giọng anh vẫn nhẹ, nhưng pha chút trêu chọc.

Tố Linh thoáng ngẩng lên, nhìn anh đúng một giây rồi đáp gọn: “Không, đây là chỗ công cộng mà.”

Lê Phong bật cười khẽ, ánh mắt vẫn bình thản.

“Chân cậu còn đau không?”

Câu hỏi ấy khiến Tố Linh hơi khựng lại, không ngờ anh còn nhớ chuyện hôm trước. Cô thoáng lúng túng, nhưng giọng vẫn giữ vẻ thản nhiên:

“Không còn đau.”

Lê Phong gật đầu, nụ cười nhạt thoáng hiện nơi khóe môi.

“Vậy thì tốt. Hôm đó thấy cậu ngã mạnh lắm.” Lê Phong nhìn Tố Linh. Tố Linh chỉ im lặng nghe. Lại chìm vào trong im lặng. Lê Phong biết mình lên đi.

“À vậy mình không làm phiền cậu nữa.”

Anh xoay người định bước đi, nhưng giọng Tố Linh khẽ vang lên phía sau:

“Hôm đó… cảm ơn cậu. Vì đã cõng mình tới phòng y tế.”

Lê Phong dừng lại nửa nhịp, khẽ ngoái đầu nhìn.

“Chuyện nhỏ thôi, ai gặp cũng sẽ làm vậy mà.”

Cậu nói xong rồi quay đi, dáng người nhanh chóng khuất giữa những kệ sách.

Tố Linh nhìn theo, khẽ mím môi. Trong lòng thoáng qua một ý nghĩ:

“Không phải ai cũng sẽ giúp người khác như cậu đâu.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc