Buổi tối, Tố Linh khập khiễng bước vào nhà. Tiếng dép lê đều đều vang lên giữa căn phòng vắng.
Mẹ cô đang ngồi trước bàn ăn, vừa xem sổ chi tiêu vừa hỏi, giọng không rời mắt khỏi trang giấy:
“Chân làm sao đấy?”
“Hôm nay… tiết thể dục con bị ngã ạ. Nhưng nhẹ thôi.”
“Phải cẩn thận chứ. Năm cuối rồi, đừng để mình bị gì mà ảnh hưởng việc học.”
Chân Tố Linh vẫn còn đau nhức, cô nghẹn giọng trả lời:
“Dạ.”
“Thôi, vào ăn cơm rồi chuẩn bị đi học thêm tiếng Anh đi.”
“Vâng.”
Cô lặng lẽ ngồi xuống bàn, bữa cơm chỉ có hai người nhưng yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng muỗng chạm vào bát. Mẹ vẫn mải ghi chép, chẳng buồn nhìn con gái.
Tố Linh cúi đầu ăn, chẳng thấy mùi vị gì. Đầu gối nhức nhối, mà lòng còn nhức hơn.
***
Cả nhà quây quần bên bàn ăn, mùi canh rau ngót nóng hổi lan khắp gian bếp. Mùi thịt nướng xả thởm phức.
“Cơm thôi, cơm thôi.”
“Mời cả nhà ăn cơm ạ.”
Minh Thư vừa gắp cơm vừa cười tủm tỉm, đôi mắt long lanh như đang nghĩ đến điều gì ngọt ngào.
Mẹ cô nhìn con gái, mỉm cười nhẹ:
“Ủa, nay con vui dữ vậy? Có chuyện gì hả?”
Minh Thư giật mình, suýt làm rơi đôi đũa, vội lắc đầu:
“Dạ không ạ, tại… đi học vui thôi.”
Bố cô ngẩng lên, cười hiền:
“Đi học mà vui thì tốt.”
“Chắc yêu đương ai rồi chứ gì?” Thằng em trai trời đánh của Minh Thư vừa gắp miếng thịt vừa liếc sang chọc ghẹo.
“Ăn cho lẹ đi, nói nhiều quá.” Minh Thư liếc nó, cố giấu nụ cười đang muốn tràn ra.
“Thấy chưa mẹ, con nói mà, chị Thư dạo này hay cười một mình lắm nha. Chắc có bồ rồi!”
Mẹ cô bật cười: “Thiệt hả? Con gái mẹ mà có người thương rồi à?”
“Không có!” Minh Thư phản ứng nhanh đến mức suýt nghẹn cơm, mặt đỏ bừng.
Bố cô đặt chén xuống, cười khẽ:
“Yêu đương thì có gì đâu. Bố hồi bằng tuổi con, yêu mấy người liền.”
“Vớ vẩn, tự hào lắm hả?” Mẹ cô liếc chồng, giọng nửa trách nửa cười.
“Ờ thì… chia sẻ kinh nghiệm sống thôi mà.” Bố đáp tỉnh bơ, khiến cả bàn bật cười.
Minh Thư cúi đầu, vừa xấu hổ vừa thấy lòng ấm đến lạ. Bên ngoài, gió tối thổi nhẹ qua khung cửa sổ, còn trong nhà, tiếng cười vang lên giòn tan giản dị mà hạnh phúc đến mức cô chẳng muốn khoảnh khắc này trôi qua.
Sáng hôm sau giờ ra chơi, hành lang rộn ràng tiếng cười nói . Minh Thư và Tố Linh mỗi người ôm một chồng sổ đoàn đi nộp.
“Sao rồi? Chân còn đau không?” Minh Thư hỏi, giọng nhẹ như gió.
“Tớ ổn rồi chỉ hơi ê một chút thôi.” Tố Linh đáp gọn, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.
“Khổ thân cậu. Rõ ràng là Mai Anh cố tình mà.”
Tố Linh khẽ nhún vai. “Tớ biết. Nhưng cuối cấp rồi, chẳng muốn ồn ào thêm.”
Minh Thư bặm môi, đôi mắt ánh lên vẻ bất bình. “Nếu là tớ chắc không nhịn nổi đâu.”
“Nhịn quen rồi.” Linh đáp, giọng trầm và đều. “Nói nhiều cũng chẳng ai nghe.”
Cả hai im lặng một lúc. Minh Thư cúi xuống, nhẹ nhàng nói:
“Nhưng… đau thì vẫn là đau mà, Linh.”
Tố Linh thoáng liếc sang, ánh mắt dịu lại đôi chút. “Tớ quen rồi, thật mà.”
“Ò…” Minh Thư khẽ đáp, giọng nhỏ hẳn đi, trông có vẻ buồn buồn.
Tố Linh nhìn Minh Thư bật cười: “Thôi nào đừng làm vẻ mặt đấy chứ, cậu cười lên mới xinh .”
Minh Thư nghe vậy thì bĩu môi, vừa định đáp lại đã thấy Tố Linh bước lên trước, đành cầm xấp sổ chạy theo.
Trên đường về lớp, cả hai bất chợt khựng lại phía hành lang sau dãy phòng thí nghiệm, Phạm Nguyên đang bị hai, ba đứa con gái chặn lại.
Một đứa khoanh tay trước ngực, giọng đanh lại:
“Tại sao không hẹn hò với tớ?”
Không khí xung quanh như đặc quánh lại. Một vài học sinh đi ngang cũng tò mò ngoái nhìn. Phạm Nguyên đứng dựa vào tường, hai tay đút túi quần, vẻ mặt vừa bất cần vừa chán nản.
“Vì tớ không thích.” Cậu trả lời, giọng thản nhiên như thể đang nói một chuyện không đáng bận tâm.
Cô gái kia đỏ bừng mặt, vừa giận vừa xấu hổ:
“Cậu lúc nào cũng nói kiểu đó! Có phải cậu đang thích nhỏ nào khác rồi không?”
Phạm Nguyên nhướn mày, hơi nghiêng đầu:
“Ờ, nếu đúng thì sao? Nếu không thì sao? Với nhan sắc của cậu không thể lọt vào mắt của tôi đâu nên bớt lại đi.”
Câu trả lời càng khiến đám con gái kia nổi đóa. Một đứa khác chen vào, giọng cao vút:
“Cậu tưởng mình là ai mà làm cao vậy hả?”
Tố Linh đứng xa cũng nghe thấy, mày nhíu chặt. Minh Thư liếc sang, nhỏ giọng:
“Cậu ta lại gây chuyện rồi.”
“Không phải gây chuyện,” Tố Linh lạnh giọng “Mà là gặp rắc rối.”
Cả hai đứng lại một lát, rồi Tố Linh khẽ nói:
“Đi thôi.”
Nhưng khi vừa quay đi, Phạm Nguyên bất ngờ liếc thấy họ và ánh nhìn ấy, dù chỉ thoáng qua, lại khiến khóe môi cậu khẽ nhếch.
Phạm Nguyên lập tức đứng thẳng dậy, giọng đột nhiên cao lên đầy tự nhiên:
“Tố Linh! Minh Thư! Hai cậu đứng đó làm gì, đợi tôi à?”
Cả hai cùng sững lại. Minh Thư chớp mắt ngạc nhiên, còn Tố Linh cau mày, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Phạm Nguyên đã nhanh chân bước tới, mặt tỉnh bơ nói với đám con gái kia.
“Tránh ra dùm bạn tôi đang đợi!”
Chưa ai kịp phản ứng, Phạm Nguyên đã khoác tay lên vai Tố Linh, Minh Thư kéo cả hai cô rời khỏi hành lang trong ánh mắt sững sờ của mọi người.
Khi đã ra khỏi tầm nhìn của mấy cô gái kia, Tố Linh hất tay ra: “Bỏ cái tay cậu ra đi.”
“Gì mà gắt vậy?” Phạm Nguyên nhún vai, nở nụ cười nửa miệng, gương mặt vừa đẹp trai vừa đểu cáng.
Tố Linh trừng mắt:
“Đừng lôi bọn tôi vào chuyện trai gái của cậu.”
Phạm Nguyên tỉnh bơ đáp:
“Không kéo thì tôi bị bao vây mất rồi. Hai cậu đi ngang qua đúng lúc, tiện thôi mà. Bạn bè phải giúp đỡ nhau chứ.”
Tố Linh không thèm đôi co, xoay người bỏ đi. Minh Thư đứng bên cạnh Phạm Nguyên, cười như không cười.
Phạm Nguyên nói nhỏ với cô:
“Sao cậu có thể thân được với cậu ta vậy?”
Minh Thư khẽ cười, giọng nhẹ như gió:
“Cậu đừng nói thế, cậu ấy đối với tớ rất tốt.”
Phạm Nguyên nhìn Minh Thư, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, ánh mắt vẫn dõi theo bóng Tố Linh đang đi xa dần.
“Tính cách hai cậu khác nhau rất nhiều đấy.” Phạm Nguyên nói.
“Tôi biết chứ, nhưng quy luật bù trừ cậu không biết hả?” Minh Thư mỉm cười đáp.
“Với lại Linh nói đúng mà, cậu rất đào hoa còn… chơi bời nữa, nên tôi cũng sợ khi đứng gần cậu lắm, kẻo các em, các bạn lại ghen rồi ghét.”
Phạm Nguyên bật cười khẽ, nghiêng đầu nhìn cô:
“Ờ, vậy là tôi là thành phần nguy hiểm rồi?”
Minh Thư liếc cậu, môi cong cong:
“Là tự cậu nói nha.”
Cô nói xong thì bước nhanh về phía lớp, để lại Phạm Nguyên đứng đó, khoanh tay nhìn theo với nụ cười nửa đùa nửa bất lực.