Tiết thể dục buổi sáng, mặt trời vừa lên đã gắt. Cả sân trường vang lên tiếng giày thể thao chạm đất, tiếng giáo viên thể dục hô nhịp đều đều:
“Chạy chậm quanh sân, khởi động nào! Nam năm vòng nữ ba vòng.”
Tố Linh buộc tóc cao, áo đồng phục được cô sơ vin gọn gàng, giày trắng sạch như mới. Cô đứng ở hàng đầu, nghiêm túc đến mức trông như đang chỉ huy buổi tập chứ không phải tham gia.
“Minh Thư, buộc dây giày lại đi, lỏng thế té ráng chịu đấy.” Linh nói, giọng thẳng thừng như ra lệnh.
Minh Thư ngồi thụp xuống, lúi húi cột lại dây, miệng vẫn cười. “Biết rồi mà cậu cằn nhằn y chang mẹ mình.”
“Không nhắc thì có ngày té dập mặt, ai khổ?”
Thư ngẩng lên, cười toe: "Mama Linh ơi tớ không phải là trẻ con đâu.”
Linh thở ra, lắc đầu nhưng khóe môi vẫn nhếch nhẹ. “Nói nhiều.”
Đến khi chạy vòng, Tố Linh giữ tốc độ đều, từng bước chắc chắn, còn Minh Thư thì vừa chạy vừa than:
“Trời ơi, mới nửa vòng thôi mà tớ sắp chết rồi!”
“Còn hai vòng rưỡi nữa.”
“Cậu không mệt sao?”
“Không.“
“Vì tớ chạy, chứ không than.”
“Nhưng… nhưng mệt thật mà.”
Hai đứa cười khúc khích. Tiếng cười của Minh Thư vang lẫn vào tiếng gió, khiến không khí chạy bộ vốn tẻ nhạt trở nên sinh động hơn hẳn.
Phía sau vài mét, Mai Anh cô bạn cùng lớp có tiếng là “khó ưa " liếc lên. Mái tóc nhuộm nâu buộc lỏng, gương mặt trang điểm nhạt, môi khẽ nhếch thành nụ cười nửa miệng.
Cô thì thầm với cô bạn bên cạnh:
“Nhìn kìa, lớp trưởng với nhỏ trợ lý kìa. Coi tớ này.”
"Cậu định làm gì?" Cô bạn chạy bên cạnh nói.
Mai Anh tăng tốc, hơi thở bắt đầu gấp, giày ma sát xào xạo trên nền xi măng. Ánh nắng hắt xuống, đổ bóng người dài trên sân, và trong khoảnh khắc ấy, Mai Anh liếc nhanh về phía trước nơi Tố Linh đang chạy ngay mép đường.
Cô bỗng nảy ra một ý.
Ở khúc cua gần khán đài, Mai Anh giả vờ khựng lại như bị trượt, rồi đột ngột bứt tốc, chen lên với vẻ hối hả. Bước chân cô quét sát người Linh, khuỷu tay khẽ đưa ra.
“Tránh đường chút đi!” Giọng cô vang lên, nửa như ra lệnh, nửa như châm chọc.
Chưa kịp phản ứng, Tố Linh cảm giác một lực mạnh đập vào vai mình. Cô mất thăng bằng, thân người chao đi, trượt trên nền xi măng.
“Linh!!” Minh Thư hét lên, lập tức khom người đỡ bạn.
Tiếng xôn xao vang lên khắp sân, một số bạn chạy sau nói:
“Trời, ngã rồi kìa!”
“Hình như Mai Anh húc trúng đó!”
“Có sao không vậy?”
Tố Linh chống tay, gương mặt nhăn lại vì đau. Đầu gối cô sướt da, máu rịn ra từng giọt nhỏ. Cô hít sâu, cố nén lại tiếng rên.
Mai Anh lúc đó vẫn chạy tiếp, giả vờ không biết gì, chỉ quay đầu lại buông nhẹ một câu:
“Xin lỗi nha, tại cậu đi sát mép quá.”
Giọng nói ấy chẳng hề có chút hối lỗi nào.
Minh Thư nhìn Mai Anh khuôn mặt cau có:
“Cậu cố tình chứ gì!”
“Ê, đừng làm quá lên. Thể dục mà, ai chẳng va phải nhau. Có cần khóc lóc thế không?” Hải Yến cô bạn của Mai Anh nhún vai, nói vọng lại.
Tố Linh nắm nhẹ tay Thư, lắc đầu:
“Thôi, bỏ đi. Không sao đâu.”
“Không sao cái gì! Cậu chảy máu rồi nè!”
Tiếng bàn chân dồn dập trên sân bê tông. Một số bạn dừng lại, xúm quanh. Tố Linh chống tay ngồi dậy, đầu gối trầy xước, máu rịn ra từng vệt nhỏ.
Phía xa, Mai Anh người vừa cố tình va mạnh vào Linh chỉ ngoái lại một thoáng, môi khẽ nhếch rồi tiếp tục chạy.
Tố Linh cắn môi, không nói gì. Nắng sáng rọi xuống, hắt lên đôi mắt cô ánh lên một chút tự tôn, một chút tổn thương.
Lúc ấy, tiếng gọi vang lên từ hàng sau:
“Có chuyện gì vậy?”
Lê Phong chạy lại, vẻ mặt lo lắng. Anh vừa nghe mấy bạn hô “Lớp trưởng bị ngã!” nên vội bỏ dở lượt chạy của mình.
Thấy máu loang ra ống quần thể dục trắng, anh cau mày, quỳ xuống cạnh Linh.
“Đau không? Để tớ xem.”
“Không cần đâu, chỉ trầy xíu thôi.” Linh vội nói, cố giấu sự run rẩy trong giọng.
“Thầy ơi, bạn Linh bị chảy máu rồi ạ! Em đưa bạn xuống phòng y tế nhé?” Lê Phong đứng dậy nói lớn.
Thầy thể dục đang đứng quan sát ở bên kia sân, nghe vậy liền gật đầu.
“Được, em đưa bạn đi đi, cẩn thận kẻo ngã.”
Minh Thư cúi người đỡ bạn, còn Phong nhanh chóng bước tới, ngồi xuống ngay trước mặt Linh.
“Lên đi, tớ cõng.” Anh nói, giọng bình thản nhưng dứt khoát.
“Không, tớ tự đi được.” Tố Linh khẽ bấu lấy vai Minh Thư để đứng dậy, môi mím chặt vì đau.
Minh Thư nhìn gương mặt Tố Linh, thấy rõ sự cố chấp trong ánh mắt quen thuộc ấy. Cô thở dài, dịu giọng nói nhỏ:
“Hay cậu để Phong cõng đi. Cậu đi thế này chỉ làm vết thương nặng thêm thôi.”
Lê Phong vẫn ngồi đó, không nói gì thêm. Ánh nắng chiếu lên lưng anh, tạo thành một khoảng sáng dịu. Gió sớm thoảng qua, mang theo mùi cỏ ướt và hơi thở phập phồng của tuổi mười tám cái tuổi vừa kiêu hãnh, vừa dễ tổn thương.
Tố Linh thử bước thêm vài bước, nhưng vừa nhích chân, vết thương nơi đầu gối lại rát buốt. Cô khẽ nhăn mặt, mất thăng bằng, suýt ngã.
Lê Phong phản xạ nhanh, kịp đưa tay đỡ lấy vai cô.
“Thấy chưa? Cố làm gì.” Giọng anh vẫn trầm, nhẹ nhưng không giấu nổi sự trách.
Tố Linh im lặng một lúc, rồi cuối cùng thở ra:
“Vậy… phiền cậu.”
“Không phiền đâu.” Phong mỉm cười, cúi thấp người, để cô vịn vai rồi khẽ nhấc lên.
Minh Thư đứng bên, lặng lẽ nhìn. Cô vừa định bước theo, lại khựng lại.
Trước mắt, hình ảnh Lê Phong cõng Tố Linh đi giữa sân thể dục nắng chói chiếc bóng của họ đổ dài trên nền gạch đỏ, chồng lên nhau, gọn gàng và yên tĩnh giữa khung cảnh ồn ào.
Cô đứng yên, ánh mắt dõi theo cho đến khi hai người khuất dần sau dãy phòng học. Tim cô đập nhanh, lạ lắm không phải ghen, cũng chẳng phải buồn, chỉ thấy có gì đó nghèn nghẹn trong cổ. Nhưng rồi cô cũng chạy theo bọn họ.
Phòng y tế thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.
Tố Linh ngồi trên giường nhỏ, một bên đầu gối rớm máu, cô y tế đang khử trùng vết thương.
“Con gái gì mà chạy hăng thế này, trầy da hết rồi đây này,” cô y tế lắc đầu, vừa làm vừa nói. “May mà không sâu, nghỉ tiết thể dục hôm nay đi nhé.”
Tố Linh khẽ gật, giọng nhỏ:
“Dạ.”
Bên cạnh, Lê Phong đứng dựa vào bàn, áo thể dục dính mồ hôi, tóc ướt lòa xòa nhưng vẫn giữ vẻ điềm đạm. Anh thỉnh thoảng liếc sang Linh, ánh mắt thoáng một chút quan tâm mà bản thân cũng chẳng để ý.
Minh Thư đứng kế bên, cầm chai nước đưa cho bạn:
“Uống chút đi, mặt cậu nhợt cả ra rồi kìa.”
“Cảm ơn cậu.” Linh đáp, giọng vẫn đều đều, môi hơi nhợt.
Cô y tế vừa bôi thuốc vừa nói:
“Mai nhớ thay băng lại nhé, tạm thời đừng chạy nhảy gì thêm. Vết này mà rách ra thì lâu lành lắm đấy.”
Tố Linh gật đầu. “Dạ, em biết rồi ạ.”
Cô y tế băng xong, liếc nhìn đồng hồ: “Còn nửa tiết thể dục nữa, hai em về lại lớp đi, ra chơi rồi lại thăm bạn.”
“Dạ.” Minh Thư và Lê Phong đồng thanh đáp.
Trên đường về lớp, Minh Thư đi chậm lại, từng bước nhỏ và nhẹ, cố ý giữ khoảng cách để không đi ngang hàng với Lê Phong một phần vì ngại, một phần vì tim cô vẫn chưa thôi đập nhanh từ nãy đến giờ.
Phía bên cạnh, Lê Phong nhận ra cô đang cố giữ khoảng cách. Cậu cũng giảm tốc độ theo, nhưng dù đã đi chậm thế, khoảng cách giữa hai người vẫn không gần hơn.
Cậu khẽ dừng lại. Minh Thư giật mình, suýt va vào vai cậu, ngẩng lên ngơ ngác.
Ánh mắt Lê Phong dịu lại, giọng anh thấp và ấm:
“Cậu đi chậm vậy? Cậu không thoải mái với tớ sao?”
Minh Thư thoáng sững người, không ngờ bị hỏi thẳng như thế. Cô lúng túng xua tay, giọng nhỏ đi hẳn:
“Không, không phải đâu… sao cậu lại nghĩ vậy?”
Phong nhìn cô, khóe môi khẽ cong, ánh mắt vẫn hiền hòa như thể có thể đọc được hết những gì cô đang cố giấu.
“Thư ít nói thật đấy,” Anh nói khẽ, “Tớ muốn nói chuyện với Thư nhiều hơn thôi.”
Cô mím môi, tim bỗng đập loạn. Một cơn gió nhẹ lướt qua hành lang, cuốn theo nụ cười dịu của Lê Phong thứ khiến lòng Minh Thư chẳng biết phải đặt ở đâu cho vừa.
Trong giờ học, tiếng phấn kêu lạch cạch trên bảng, nhưng Minh Thư chẳng nghe được mấy. Câu nói của Lê Phong vẫn vang lên trong đầu cô, rõ ràng đến mức khiến tim lại lỡ một nhịp:
“Tớ muốn nói chuyện với Thư nhiều hơn.”
Cô khẽ cúi mặt, khóe môi chẳng kìm được mà cong lên. Bất giác liếc sang bên kia lớp, nơi Lê Phong đang chăm chú ghi chép.
Tim cô lại rộn lên, rồi bật cười khẽ nhẹ đến mức chính cô cũng không nhận ra.
“Bị cái gì vậy?”
Giọng nói chán chường vang bên cạnh kéo cô trở về thực tại. Phạm Nguyên tựa lưng vào ghế, chống cằm nhìn cô bằng ánh mắt nửa chán nản, nửa khinh bỉ.
“Cười một mình như bị khùng vậy.”
Minh Thư vội quay đi, mặt đỏ bừng:
“Liên quan gì đến cậu!”
Minh Thư vẫn chìm trong niềm vui, chẳng buồn cãi nhau. Nụ cười còn vương trên môi khiến cô trông vừa mơ màng vừa ngốc nghếch.
Phạm Nguyên liếc nhìn cô thêm một cái, rồi lại tựa người vào ghế, tay xoay xoay cây bút.
Ánh nhìn cậu dừng lại ở khóe môi đang mím khẽ kia, rồi nhìn về hướng cô nhìn. Nhưng hướng đó lại khá nhiều bạn nam thật không biết cậu ấy nhìn ai. Đang thích ai lớp mình sao? Phạm Nguyên cười nhạt.