Kem Lạnh Và Mật Ong

Chương 1: Lạnh và Ngọt

Trước Sau

break

Tiếng trống vào tiết vang lên, âm thanh vang vọng khắp dãy hành lang.

Minh Thư ôm chiếc giẻ lau bảng bước vào lớp, vừa lúc Lê Phong đi ra. Hai người suýt va vào nhau, vội né sang cùng một hướng, rồi lại cản nhau.

“Cậu đi trước đi.” Lê Phong khẽ nói, giọng trầm và nhỏ, ánh mắt thoáng cười.

“À… ừ.” Minh Thư đáp, mặt hơi ửng đỏ.

Cậu bước đi, mùi hương xà phòng thoang thoảng lướt qua, gọn gàng trong chiếc áo đồng phục sơ vin phẳng phiu, tay đút túi quần, dáng cao vừa đủ để khiến người ta phải ngước nhìn. Minh Thư nhìn bóng lưng rời đi của Lê Phong.

Đó là crush của tôi suốt ba năm cấp ba.

Chẳng ai biết điều đó, ngoài tôi.

Và có lẽ, cậu ấy cũng chẳng bao giờ nhận ra.

Cổng trường vẫn còn lác đác vài bóng học sinh chạy vội. Trên tay cầm cuốn sổ kỷ luật, Tố Linh đứng nghiêm chỉnh ở lối vào, ánh nắng sớm hắt lên tà áo sơ mi trắng phẳng phiu khiến cô trông càng thêm ngay ngắn.

Tố Linh là sao đỏ của khối 12, kiêm lớp trưởng 12A4, nổi tiếng nghiêm túc, luôn giữ nề nếp đến từng chi tiết nhỏ. Mái tóc đen dài được cô buộc gọn ra sau, gương mặt sáng sủa nhưng khó tìm thấy nụ cười. Hễ ai trong trường thấy Linh cầm sổ là tự giác bước nhanh vì không ai muốn bị ghi tên vào cuốn sổ đó.

“Lại muộn à, Duy?” cô ghi nhanh vào sổ, giọng không cao nhưng đủ khiến nam sinh vừa tới cúi đầu gãi gáy.

“Tại kẹt xe thật mà lớp trưởng ơi…”

“Lần thứ ba trong tuần này rồi.” Linh gập sổ, giọng dứt khoát. “Cậu nộp bản kiểm điểm cho cô chủ nhiệm nhé.”

Cứ thế, từng người đi qua đều bị ánh mắt sắc như dao của cô quét một lượt. Cho đến khi một giọng nói lười nhác vang lên từ xa:

“Tránh đường chút, sao đỏ.”

Tố Linh ngẩng lên. Phạm Nguyên áo sơ mi bỏ ngoài quần, tay đút túi, cổ áo hở một nút, dáng đi ung dung như chẳng coi ai ra gì đang tiến lại gần. Chiếc balo cậu khoác lệch một bên vai. Dáng vẻ lôi thôi nhưng trông cậu ta vẫn rất nổi bật vì chiều cao và khuôn mặt điển trai đó.

Cô cau mày, lập tức kéo sổ ra.

“Lại là cậu? Lần thứ 4 trong tuần rồi. Ăn mặc kiểu gì đấy?” Giọng cô sắc như lát cắt. “Điểm thi đua của lớp bị cậu ăn hết rồi đấy, Phạm Nguyên.”

Nguyên ngẩng đầu, gỡ tai nghe ra, khóe môi cong thành nụ cười nửa miệng.

“Thật vinh hạnh ghê. Lớp trưởng nhớ cả số lần tôi đi muộn nữa à?”

“Không cần nhớ, tôi ghi sổ rồi.” Linh đáp lạnh lùng. “Mười lăm phút trễ, hạ một điểm thi đua. Trang phục không đúng quy định hạ thêm 1 bậc.”

Nguyên nhún vai, dáng vẻ chẳng bận tâm.

“Điểm thi đua thì có gì to tát đâu. Cậu nghiêm quá nên khổ thôi.”

“Không có ai vì mặt dày mà bỏ qua nội quy như cậu cả.” Linh nheo mắt. “Cậu nên học cách tôn trọng người khác đi, đặc biệt là luật của trường.”

“Còn cậu nên học cách bớt ra vẻ một chút.” Nguyên đáp lại, giọng nhàn nhạt nhưng đủ đâm trúng tự ái.

Không khí quanh hai người lập tức căng như dây đàn. Vài học sinh đi qua khẽ huých nhau cười trộm ai mà chẳng biết hai người này ghét nhau như nước với lửa. Một bên là lớp trưởng gương mẫu nhất khối, một bên là học sinh cá biệt bậc nhất trường.

Tố Linh hít sâu, cố giữ bình tĩnh. Cô ghi nhanh tên cậu vào sổ, dòng chữ “Phạm Nguyên trễ 15 phút” nghiêng nghiêng mà dứt khoát.

“Vào lớp đi. Tôi không có thời gian đôi co với cậu.”

Nguyên nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu thoáng ánh nhìn tinh nghịch.

“Lớp trưởng nghiêm thật đấy. Không biết lúc nào cậu mới biết cười.”

Cậu bước ngang qua cô, để lại mùi bạc hà thoảng nhẹ. Linh khẽ chau mày nhìn theo, trong lòng đầy bực bội.

“Cái đồ dở hơi…” cô lẩm bẩm.

Trên hành lang tầng hai, Phùng Đức Nguyên quay đầu nhìn xuống cổng trường, thấy dáng Tố Linh đang gập sổ, ánh nắng chiếu qua mái tóc cô. Cậu khẽ lẩm bẩm:

“Con gái kiểu gì mà cứng nhắc như mấy bà cô già.”

***

“Cảm ơn em đã xuống giúp cô nha.”

Bên cạnh, Lê Phong đang ôm một chồng vở cao gần đến mặt. Anh hơi khom người để không che hết mặt. Mái tóc nâu gợn nhẹ rủ trước trán, đôi mắt sáng thanh lịch cùng nụ cười hiền hòa khiến ai nhìn cũng cảm thấy dễ chịu đúng kiểu con trai thông minh, đàng hoàng mà người lớn nào cũng quý.

“Chuyện này là chuyện em nên làm mà cô.” Giọng anh nhẹ nhàng, lễ phép.

“Em chào cô.”

Vừa lúc đó, Tố Linh trong bộ đồng phục sao đỏ bước ra từ hành lang, vô tình gặp cô chủ nhiệm và Lê Phong.

“Linh đấy à?” Cô Lan chủ nhiệm nhìn cô cười tủm tỉm, ánh mắt đầy yêu mến.

Cả ba cùng nhau đi về lớp. Cô chủ nhiệm đi giữa, Tố Linh và Lê Phong đi hai bên.

“Cuối cấp rồi, vất vả nhỉ?” cô Lan nói, giọng thân tình.

Tố Linh và Lê Phong nhìn cô, cả hai đều chỉ khẽ dạ nhẹ.

“Các em thì cô không lo lắng lắm,” cô Lan tiếp lời, “nhưng một số bạn trong lớp khiến cô lo quá. Thật sự là mất ăn mất ngủ với chúng nó.”

Cô khẽ thở dài, rồi quay sang nhìn hai học trò đi bên cạnh, ánh mắt đầy tin tưởng.

“Các em là những bạn ưu tú của lớp, có gì thì giúp cô quan tâm, để ý và giúp đỡ thêm các bạn khác một chút nhé.”

Cô Lan cười, giọng ấm áp. “Lớp trưởng và lớp phó của cô.”

Tố Linh và Lê Phong nhìn nhau, rồi đồng thanh đáp:

“Dạ.”

Trong lớp học Minh Thư đang ngồi cạnh cửa sổ, tay khẽ xoay chiếc móc khóa nhỏ mà Tố Linh tặng hôm qua. Ánh sáng sớm hắt lên khuôn mặt cô làn da trắng mịn, đôi mắt đen trong veo, sống mũi thanh và nụ cười thoảng nhẹ nơi khóe môi, khiến người khác nhìn vào chỉ thấy hiền lành và đáng yêu.

Phạm Nguyên bước vào lớp, đặt cặp sách xuống bàn. Minh Thư theo quán tính ngẩng lên nhìn cậu, khẽ nói:

“Cậu lại đi học muộn rồi.”

Phạm Nguyên nhìn cô, ngồi phịch xuống ghế, giọng than vãn:

“Tôi cũng đâu muốn đi học muộn đâu, mà mắt tôi mở không nổi. Cậu thấy không? Đầu tóc còn bù xù đây này.”

Minh Thư nhìn cậu, khẽ lắc đầu, nụ cười thoáng qua nơi khóe môi.

“Ơ… thôi chết rồi! Không mang thẻ học sinh rồi.”

Phạm Nguyên vội lục lọi trong cặp, lật tung mấy quyển vở.

“Chết tiệt, nay lại có tiết của cô Lan nữa chứ…”

“Đây này.”

Minh Thư đặt chiếc thẻ học sinh trước mặt cậu.

Phạm Nguyên ngẩng lên, hơi ngạc nhiên.

“Sao cậu lại cầm thẻ của tôi vậy?”

“Thì hôm thứ bảy cậu đi về quên ở ngăn bàn, tôi thấy nên giữ hộ thôi.”

“Tưởng cậu thầm thương trộm nhớ tôi nên cố tình cầm về chứ.” Phạm Nguyên trêu, khóe môi cong lên, giọng lơ đãng mà đầy ý chọc ghẹo.

Minh Thư nhìn cậu, đáp gọn lỏn:

“Bớt ảo tưởng đi má.”

Đúng lúc đó, cô Lan cùng Tố Linh và Lê Phong bước vào lớp.

Minh Thư ngẩng lên, ánh mắt vô thức dõi theo họ. Khi Lê Phong đi ngang qua, cô khựng lại đôi mắt khẽ dán vào nụ cười trầm tĩnh và dáng vẻ điềm đạm của anh. Tim cô bỗng đập nhanh hơn, chẳng rõ vì sao.

Còn ở bàn bên cạnh, Phạm Nguyên chỉ liếc qua một cái, vừa thấy Tố Linh liền chau mày. Cậu chống cằm, ánh mắt lạnh nhạt pha chút bực dọc.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc