Kem Lạnh Và Mật Ong

Chương 6: Cậu cười gì thế ?

Trước Sau

break



Tố Linh và Minh Thư đi song song dưới hành lang, trên tay mỗi người đều ôm quyển vở tin học.

“Ra về tụi mình đi ăn đi.” Minh Thư.

“Ừ, cậu muốn ăn gì?” Tố Linh hỏi, giọng đều đều, mắt vẫn nhìn thẳng.

Minh Thư nghiêng đầu suy nghĩ, đầu ngón tay gõ nhẹ lên quyển vở đang ôm trong tay:
“Ừm… tớ cũng không biết nữa.”

Tố Linh liếc sang, ánh mắt bình thản:
“Lúc nào cũng vậy, hỏi gì cũng ‘không biết’.”

“Thì tại cái gì tớ cũng thấy ngon mà.” Minh Thư cười, đôi mắt cong cong như trăng khuyết.

Tố Linh bật cười khẽ, lắc đầu:
“Rồi cuối cùng lại để tớ chọn chứ gì?”

“Chuẩn luôn.” Minh Thư reo lên, kéo tay bạn đi nhanh hơn.

“Linh ơi!” Tiếng gọi vang lên từ phía sau hành lang.

Cả Tố Linh và Minh Thư cùng quay lại. Là Hạ Anh, tay vẫn ôm bụng, sắc mặt nhợt nhạt, khuôn mặt thanh tú thoáng trở nên mệt mỏi.

“Hôm nay tớ… hơi mệt,” Hạ Anh nói, ánh mắt né tránh. “Chắc tớ lên phòng y tế nghỉ một lát, cậu xin phép thầy giúp tớ nhé.”

Tố Linh khẽ gật đầu:
“Ừ, cậu đi đi, để tớ nói với thầy.”

Minh Thư bước tới đỡ nhẹ vai bạn:
“Có cần bọn tớ đi cùng không?”

“Không cần đâu!” Hạ Anh vội vàng xua tay, giọng cao hơn bình thường. Như nhận ra mình phản ứng hơi mạnh, cô nhanh chóng lảng đi. “Tớ ổn mà, hai cậu cứ đi trước đi.”

Nói rồi, cô quay người đi nhanh, bước chân gấp gáp đến mức suýt va vào học sinh khác.

Minh Thư nhìn theo, khẽ nói nhỏ:
“Trông cậu ấy mệt thật đấy…”

Cuối tiết, lớp học dần vãn người. Tố Linh ôm sổ đầu bài bước lên bàn giáo viên, còn Minh Thư đứng tựa khung cửa, đợi bạn.

“Thầy ký giúp em với ạ.” Cô nói, giọng lễ phép.

Thầy Duy gật đầu, nhận lấy cuốn sổ, vừa lật trang vừa hỏi:
“Hôm nay vắng bạn Hạ Anh nhỉ? Lý do là gì?”

“Dạ… bạn nói bị mệt rồi lên phòng y tế nằm ạ.” Tố Linh đáp.

Bút trong tay thầy hơi khựng lại một nhịp.
“Ừm...” thầy ngẩng lên, ánh mắt thoáng trầm, như đang nghĩ tới điều gì đó.

Tố Linh chợt cảm thấy thầy có gì đó khác lạ, nhưng không hiểu vì sao.
Thầy Duy im lặng thêm vài giây rồi chỉ khẽ nói:
“Ừ, thầy biết rồi.”

Giọng nói bình thản, nhưng khóe miệng ông hơi mím lại, như để giấu đi một thoáng cảm xúc nào đó.

Phòng y tế thoang thoảng mùi thuốc sát trùng. Hạ Anh ngồi trên giường, tay vẫn nắm chặt vạt áo đồng phục. Cô y tá vừa ghi chép vừa hỏi han vài câu, giọng dịu dàng.

“Em cảm ơn cô, em khỏe rồi ạ. Tiết này em xin phép lên lớp.” Hạ Anh.

"Ừ em." Cô nhìn Hạ Anh rồi gật đầu.

Ra khỏi phòng y tế, Hạ Anh bước nhanh dọc hành lang. 

Một cánh tay từ bên trong bất ngờ kéo mạnh cô vào phòng dụng cụ. Cánh cửa sập lại, ánh sáng bị nuốt chửng trong thoáng chốc.

“Á…” Cô chưa kịp kêu thì bàn tay kia đã kịp bịt lấy miệng.

Tim Hạ Anh đập dồn dập, hơi thở rối loạn. Trong bóng tối mờ, mùi bụi phấn và nhựa cũ thoang thoảng.

“Suỵt.” Giọng nói ấy khàn khàn, thấp thoáng quen thuộc.

Cô mở to mắt, bàng hoàng nhìn người trước mặt, môi run run: “Thầy?”

"Nói chuyện một chút đi.” Giọng thầy Duy trầm xuống, vang lên trong không gian chật hẹp của căn phòng dụng cụ.

Hạ Anh khựng người, lưng gần như dán vào kệ gỗ phía sau. Ánh sáng hắt qua khe cửa hẹp chiếu lên gương mặt thầy nửa sáng, nửa tối vừa nghiêm vừa lạ lùng.

“Thầy… thầy làm gì vậy? Em phải lên lớp rồi.” Cô nói nhỏ, cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng đã khẽ run.

“Lên lớp à?” Thầy cười nhạt, bước thêm một bước khiến khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài gang tay.
“Cả tuần nay em tránh mặt thầy. Không phải tình cờ, đúng không?”

Hạ Anh cúi đầu, hai tay siết chặt vạt áo.
“Em… không có.”

“Đừng nói dối.” Lời nói của thầy như cắt ngang, lạnh hơn cả không khí tù đọng trong phòng.
“Ánh mắt em nói khác.”

Một thoáng im lặng kéo dài. Tiếng gió bên ngoài rít qua ô cửa nhỏ, hòa vào nhịp thở gấp gáp của cô.

“Thầy… đừng như thế này nữa.” Hạ Anh khẽ nói, mắt hoe đỏ. “Em sợ lắm…”

Không gian vẫn im ắng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ trên tường tích tắc. Hạ Anh đứng im, tay vẫn nắm chặt vạt áo, trái tim đập thình thịch như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.

“Xin lỗi,” Thầy khẽ nói, giọng trầm xuống, gần như chỉ còn là hơi thở. “Thầy… không cố ý dọa em.”

Hạ Anh cắn môi, không đáp. Cô chỉ cúi đầu, tránh ánh mắt thầy. Một khoảng im lặng nặng nề phủ lên cả căn phòng.

“Thầy… về lớp đi. Em cũng phải lên rồi.” Giọng cô nhỏ, run run.

Thầy Duy nhìn cô thêm một lúc, ánh mắt vừa tiếc nuối vừa mệt mỏi. Rồi anh gật nhẹ, quay người ra cửa.
Tay đặt lên chốt, nhưng dừng lại chốc lát.

"Hạ Anh dù em có cố lé tránh, thì cũng không thể phỉ nhận được việc tôi quan tâm đến em. Đừng cố né tránh tôi nữa."

Hạ Anh khựng người, bàn tay siết chặt vạt áo đến trắng bệch. Cô không dám ngẩng lên, chỉ nghe tiếng tim mình đập dồn dập trong lồng ngực.

Ngoài kia, tiếng giày của thầy Duy xa dần trong hành lang.
Còn trong căn phòng nhỏ, chỉ còn lại Hạ Anh với hơi thở gấp gáp và cảm giác hỗn độn không rõ tên giữa sợ hãi, hoang mang và cả điều gì đó… khiến cô không dám gọi thành lời.
Hạ Anh chạy vội vào nhà vệ sinh, lòng rối bời. Cô đóng sập cửa lại, dựa lưng vào đó, hơi thở dồn dập. Nước mắt nóng hổi tràn ra, rơi xuống nền gạch lạnh.

Cô đưa tay lên vò mái tóc, khẽ nấc:
“Tại sao lại là em…?”

Tiếng nấc của cô vang lên giữa không gian yên ắng. Nhưng chỉ vài giây sau, từ trong một buồng vệ sinh phía trong vang lên tiếng “xạc” rất nhỏ tiếng ai đó kéo giấy lau.

Hạ Anh khựng lại.

Cánh cửa mở ra.
Tố Linh bước ra, trên tay vẫn còn cầm tập giấy lau, gương mặt ngạc nhiên khi thấy bạn mình đứng đó, hai mắt đỏ hoe.

“Hạ Anh… cậu… sao thế?”

Hạ Anh giật mình lùi lại, mắt mở to, luống cuống gạt nước mắt:
“Không… không có gì. Tớ chỉ…”

Tố Linh nhìn bạn, mày khẽ nhíu lại, định hỏi thêm, nhưng Hạ Anh vội cúi đầu, lách qua cô rồi lao ra ngoài như trốn chạy.

Cánh cửa khép lại, để lại Tố Linh đứng một mình giữa căn phòng im lặng, trong lòng dấy lên linh cảm bất an có gì đó đã xảy ra.
Cuối tiết học buổi trước thầy dặn lớp trưởng lên phòng dụng cụ lấy đạo cụ cho buổi thực hành Vật lý hôm nay.

Tố Linh đang ôm bụng, nhăn mặt:
“Thư ơi, cậu đi giúp tớ được không? Tớ đau bụng quá…”

“Ừ, cậu đi đi, để tớ lên lấy cho.” Minh Thư gật đầu, cầm tờ giấy ghi danh sách vật dụng rồi rời lớp.

Phòng dụng cụ ở cuối hành lang tầng ba. Cô đẩy cửa, ánh sáng vàng nhạt hắt xuống những kệ đồ toàn dây điện, bảng mạch, cốc thủy tinh.
Minh Thư khẽ thở ra, bắt đầu lục tìm theo danh sách.

Cô với tay lấy một hộp dụng cụ trên kệ cao, nhưng nắp trượt nhẹ khiến cả hộp suýt rơi.
Một bàn tay vươn tới giữ lại, giọng nói quen quen vang lên phía sau:

“Cẩn thận đấy.”

Minh Thư giật mình, quay lại:
“Phong?”

Cậu gật đầu, cầm lấy hộp đặt xuống bàn:
“Cô nhờ tớ mang sổ điểm ra đây, đi qua thấy cậu loay hoay nên tiện giúp.”

“À… cảm ơn cậu, tớ chỉ lấy mấy cái này thôi.”

Anh đặt hộp xuống bàn, cúi người nhặt vài cuộn dây vừa rơi, động tác tự nhiên mà chậm rãi đến lạ.
“Cậu cần lấy gì nữa?”

“Ờ… mấy cái cốc thủy tinh kia.”

Lê Phong không nói thêm, chỉ lặng lẽ với tay lấy. Áo sơ mi cậu hơi nhăn, cổ tay áo xắn cao, gân tay nổi nhẹ theo chuyển động.

Ánh nắng chiều xiên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt nghiêng nghiêng, hàng mi dài hắt bóng xuống gò má.

Lê Phong vốn là kiểu con trai khiến người khác phải ngoái nhìn dù cậu chẳng làm gì nổi bật.

Da trắng hơn so với mấy bạn nam cùng lớp, sống mũi cao, ánh mắt lúc nào cũng điềm đạm như chẳng có gì khiến cậu bận tâm.

Mái tóc đen rũ nhẹ trước trán, thỉnh thoảng lại khẽ lay theo gió, để lộ vầng trán sáng và đôi hàng mi dài đến mức đáng ghen tị.

Cậu không ồn ào, chẳng nói nhiều, nhưng khi cười chỉ hơi nhếch môi thôi cũng khiến người ta thấy tim mình lỡ một nhịp.

Trái ngược với Phạm Nguyên không phải kiểu đẹp trai sắc sảo, mà là thứ thu hút âm thầm, càng nhìn càng thấy khó rời mắt.

Minh Thư từng nghe mấy bạn nữ bảo: “Lê Phong kiểu người đứng cạnh thôi cũng thấy muốn yên lặng một chút.”

Và giờ, cô mới hiểu vì sao. Cậu ấy vừa đẹp trai, vừa học giỏi, lại vừa tốt bụng như vậy… Mình không bao giờ có cơ hội đâu

Tim Minh Thư chợt đập nhanh.

Anh cầm luôn mấy món nặng hơn trên tay cô, rồi nói ngắn gọn: “Đi thôi, tớ mang giúp.”

"Cam... Cảm ơn."

Hai người cùng nhau đi về lớp. Không khí giữa họ yên ắng, chỉ có tiếng bước chân và ánh nắng xiên qua hành lang vàng nhẹ.

“Lần sau cậu hãy nhờ thêm bạn nam giúp mình, chứ bê một đống này sao cậu bê nổi.” Lê Phong nói, mắt vẫn nhìn về phía trước.

Minh Thư nghe vậy, khẽ cắn môi, giọng nhỏ đi:

“Vậy… vậy mình nhờ cậu được không?”

Lê Phong khựng lại nửa giây, ánh mắt thoáng dao động rồi đáp ngắn gọn:

“Ừ.”

Minh Thư khẽ cúi đầu, nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi ngắn thôi. Cô không thể kiềm chế mà bật cười.

Lê Phong nghiêng đầu nhìn, mày khẽ nhướng:

“Cậu cười gì thế?”

Minh Thư không đáp cô chỉ lắc đầu, vẫn còn cười đôi mắt tròn cong lên. Lê Phong nhìn cô bật cười theo.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc