Tù trưởng vừa áp sát linh dương thì từ bụi cỏ bên cạnh bỗng phóng ra một bóng đen, nhào tới quật ngã con mồi xuống đất.
Cao Dương đứng cuối hàng nên nhìn rất rõ: đó là một con báo đốm. Nhưng nguy hiểm hơn là tù trưởng và con báo lúc này gần như đối mặt nhau. Dù có muốn tránh cũng thành thế tranh mồi không thể lui.
Chỉ trong nháy mắt, Cao Dương liền hiểu vì sao một con báo vốn sợ người lại dám chặn đầu năm người bọn họ. Con báo này đã quá già, sức săn giảm mạnh, thân hình gầy rộc vì đói. Một con linh dương đã mất sức phản kháng chính là miếng mồi trí mạng với nó. Trong cảnh đói mờ mắt thế này, nó tuyệt đối không chịu bỏ.
Khoảng cách quá gần, tình thế vô cùng nguy hiểm. Báo đốm nhe răng, gầm gừ trầm thấp. Tù trưởng đứng cách nó chưa tới hai mét, dang hai tay, từ từ lùi lại. Bốn người phía sau — gồm cả Cao Dương — cũng đồng loạt rút lui từng bước.
Tranh mồi với một con báo đói chẳng khác nào tự mang mạng ra đánh cược. Dù nó đã già yếu, nhưng sức bật của thú bốn chân trong cự ly gần hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của con người. Dẫu họ có năm người cũng không thể chọc giận nó lúc này. Chỉ có thể lùi đến khoảng cách an toàn, rồi hợp lực hò hét dọa nó bỏ đi.
Tù trưởng vừa chậm rãi lùi lại, con báo đốm bỗng buông con linh dương xuống, lao vọt lên như một tia chớp, nhào thẳng vào ông.
Tù trưởng chỉ kịp thu hai tay đang dang rộng, ôm lấy cổ để che chắn, nhưng vẫn bị báo đốm quật ngã xuống đất.
Thân hình lớn của con báo nghiêng đầu, ngoác miệng cắn ngay vào cổ tù trưởng. Nó ngoạm chặt, không chịu buông. May là tù trưởng che kịp, nên yết hầu chưa bị nó cắn đứt.
Thấy tù trưởng bị quật ngã, Cao Dương gầm lên một tiếng, siết chặt dao săn rồi lao tới. Ba người phía trước y cũng đồng loạt đâm giáo vào con báo. Bị thương, báo đốm buông cổ tù trưởng ra, bật người tấn công thêm một cú nữa, để lại năm vệt trảo sâu hoắm trên đùi một người trong nhóm, rồi xoay mình bỏ chạy.
Lòng Cao Dương lạnh buốt. Ai cũng biết báo đốm là một trong những kẻ săn mồi lợi hại nhất châu Phi — đã bị nó ngoạm vào cổ thì gần như không còn hy vọng sống.
Tù trưởng dùng một tay bịt cổ, máu tươi vẫn trào ra qua kẽ ngón. Mấy người còn lại sợ đến ngẩn người, chỉ biết đứng đó kêu to. Chỉ có Cao Dương vẫn giữ được chút bình tĩnh. Y lao tới, kéo tay tù trưởng ra để xem vết thương.
Tù trưởng che kịp nên yết hầu không bị xuyên thủng, nhưng răng nanh dài của báo đã để lại hai lỗ sâu hoắm bên sườn cổ, máu vẫn phun ra không ngừng. Trên cánh tay phải của ông cũng đầy dấu răng lún sâu.
Cao Dương hít mạnh một hơi lạnh, dùng tay đè lên vết thương ở cổ tù trưởng. Trong đầu y rối tung, cố nghĩ xem làm sao cứu được ông. Nhưng càng nghĩ, lòng lại càng hoảng — bởi dù xét theo cách nào, tù trưởng vẫn là cầm chắc cái chết.
Trong cái rủi còn sót chút may: báo đốm không cắn thủng yết hầu, cũng không làm đứt động mạch chủ. Nếu có thể được phẫu thuật ngoại khoa tối thiểu, người ta còn có thể cầm máu. Nhưng hiện giờ, tù trưởng chỉ có thể từ từ chết vì mất máu. Cho dù may mắn máu tự ngừng được, thì vết thương nhiễm trùng cũng sẽ khiến ông dằn vặt mà chết sau đó.