Hắn rút dao ra, cắt phăng dây an toàn đang trói mình. Dù bản năng thôi thúc phải lập tức nổi lên mặt nước, hắn vẫn cố đưa tay dò sang người hướng dẫn du lịch để cắt dây cho y. Nhưng tay vừa chạm vào, hắn đã đụng phải nửa cái đầu còn sót lại của người nọ.
Cao Dương lập tức dừng lại ý định cứu người, vươn tay lôi chiếc áo cứu sinh dưới ghế, chống chân đạp mạnh, đưa được thân mình trồi lên khỏi mặt nước.
Vừa nổi lên, hắn thở dốc một hơi thật dài. Sau đó lập tức mặc áo cứu sinh, kéo sợi dây trên áo. Cảm giác áo cứu sinh nhanh chóng phồng lên khiến hắn thoáng nhẹ nhõm.
Không ai ngờ rằng một chiếc máy bay bay giữa trời lại kết thúc bằng việc rơi xuống biển, đến mức không một ai trên máy bay kịp mặc áo cứu sinh cho mình.
Cao Dương coi như còn may, khoảnh khắc cuối cùng hắn vẫn nhớ túm lấy áo cứu sinh, mà nó lại còn nguyên vẹn không hề rách. Nhưng sau khi sống sót nổi lên được mặt nước, hắn lại bắt đầu bối rối—tiếp theo, hắn phải làm gì đây?
Mặt nước lúc này vẫn mưa gió cuồn cuộn. Tuy là ban ngày nhưng trời tối sầm như đêm; mưa dội xuống mặt sông tung bọt trắng xoá, khiến Cao Dương hoàn toàn không phân biệt nổi đâu mới là bờ. Ngay cả muốn chọn một hướng để bơi vào bờ, hắn cũng không biết phải bơi về phía nào.
Hơi hoảng loạn, hắn đành tùy tiện chọn một hướng rồi dốc sức bơi. Nhưng chẳng mấy chốc hắn nhận ra: mỗi lần đạp chân, đầu gối phải lại đau buốt đến thấu tim. Hơn nữa, dù có áo cứu sinh giữ nổi thân mình, hắn vẫn không còn chút sức nào để bơi tiếp.
Bất đắc dĩ, hắn ngừng việc cố bơi vào bờ, quyết định nổi lên nghỉ một lúc trước đã. Cũng khi ấy, hắn mới nhận ra mình đang bị dòng nước cuốn trôi.
Nước chảy như thế, chứng tỏ đây là sông chứ không phải hồ. Nhận thức ấy khiến Cao Dương nhẹ nhõm phần nào. Hắn nghĩ chỉ cần nghỉ một lát rồi để dòng nước đưa xuôi, đồng thời cố nghiêng người bơi chếch về phía bờ, thêm chút sức nữa thôi, chắc sẽ cập bờ được.
Nghĩ vậy, tâm hắn cũng bớt căng. Lúc này hắn mới phát hiện trong tay mình vẫn nắm chặt con dao. Hắn biết rõ trong hoang dã, một cây dao quý giá thế nào nên tuyệt nhiên không định vứt bỏ. Nhưng cầm dao bằng một tay lại khiến hắn khó xoay người bơi về phía bờ. Do dự một thoáng, hắn mạo hiểm để lưỡi dao sượt qua tay, cắm nó vào dây lưng rồi nắm thật chắc phần dây.
Tiếp theo, việc duy nhất hắn có thể làm là tranh thủ nghỉ ngơi rồi thử tiếp cận bờ. Thế nhưng hắn chưa kịp nghỉ được bao lâu đã nghe tiếng ù ù nặng nề như điềm gở.
Cao Dương cố rướn cổ nhìn về phía trước, và lập tức hoảng hốt khi thấy một mảng hơi nước bốc lên trắng xoá không xa phía trước.
Có hơi nước, tức là phía trước hoặc là thác nước, hoặc là ghềnh đá—mà với tình cảnh hiện tại của hắn, cả hai đều có thể lấy mạng.
Hắn nghiến răng chửi thầm một tiếng, rồi liều mình quẫy nước, mong kịp bơi vào bờ trước khi bị cuốn vào nơi nguy hiểm. Nhưng với chút sức lực còn sót lại, hắn hoàn toàn không thể chống lại dòng sông ngày càng xiết mạnh.
Cuối cùng, hắn bị cuốn khỏi mép thác rơi xuống phía dưới. May là thác không cao, hắn chỉ bị dội xuống, sặc vài ngụm nước. Khi đầu óc còn quay cuồng, hắn cố nổi lên lần nữa—vừa ngoi khỏi mặt nước, hắn mừng rỡ phát hiện có thể nhìn thấy hai bờ sông.