"Vẫn còn cử động được!"
Lần này, Lạc Gia Bạch hoàn toàn chắc chắn.
Cuối cùng anh cũng rút được chân ra khỏi lớp cát, sắc mặt tái nhợt, giọng run run:
"Dưới đó... Là cái gì vậy?"
Lục Ly không trả lời ngay.
Cậu rút cây gậy lên, rồi ném sang một bên.
"Không rõ."
Cát đã phủ dày đặc, bịt kín mọi thứ bên dưới.
Không ai biết được rốt cuộc là vật gì ẩn sâu trong đó một sinh vật còn sống, hay đã chết từ lâu.
Mặc dù suốt đêm, phòng livestream của Lục Ly hoàn toàn không có hình ảnh hay âm thanh.
Độ phổ biến và số lượng bình luận vẫn không ngừng tăng lên:
[Streamer này thông minh thật. Anh ta thực sự là tân thủ sao?]
[Tôi làm theo hướng dẫn của streamer một lúc thì bắt đầu thấy có gì đó không ổn. Có lẽ cần suy nghĩ kỹ lại. Tôi từng xem nhiều phó bản cấp D rồi, đa phần đều đơn giản, nhưng cái này... Có gì đó rất kỳ quái. Không dám chắc, phải chờ thêm.]
[Ngoại hình chính là công lý! Tôi chỉ tin vào gương mặt của streamer!]
[Tặng 100 Minh tệ, giúp anh sớm thăng cấp, mở khóa chức năng công kích. Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì! Cấp của streamer còn thấp quá. Các quỷ hữu à, mau tặng thêm quà và Minh tệ đi!]
Tề Minh Đạt cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn:
“Chúng ta đã đi lâu như vậy rồi… Mà vẫn còn đứng trước cửa thang máy.”
Người chạy nhanh nhất lúc này mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt hốt hoảng:
“Cát cao đến tận eo rồi! Tôi còn thoát thế nào được nữa đây?”
Một người khác tức tối chỉ tay về phía Lục Ly:
“Nhìn thằng nhóc kia đi! Cát mới chỉ ngập tới đầu gối nó, nó bị vùi ít nhất!”
Kiều Nhân trừng mắt, chỉ vào Lục Ly mà vung nắm đấm đe dọa.
Có điều thân thể hắn đã bị vùi gần hết trong cát, chỉ có thể vặn vẹo như con sâu bò, trông vừa buồn cười vừa đáng thương.
“Mày… Mày đã làm gì đó phải không? Tại sao mày lại khác chúng tao? Mày biết đường thoát đúng không?”
Môi Lạc Gia Bạch khẽ mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Thậm chí anh còn nghiêng người sang một bên, như thể vô thức muốn giữ khoảng cách.
Lục Ly vốn dĩ không muốn liên thủ với anh, nên khi cậu bị người khác nhắm vào, Lạc Gia Bạch đương nhiên cũng sẽ không dại gì đứng ra gánh đỡ.
Không ai muốn vì một kẻ ngoài cuộc mà rước họa vào thân.
Trong thế giới này, biết càng nhiều thì cơ hội sống sót càng lớn.
Hiểu luật chơi, đọc được ẩn ý, nắm bắt nhược điểm của cấp độ, tất cả đều là lợi thế.
Và Lục Ly, rõ ràng là người đang có lợi thế ấy.
Dù cậu đã cảnh báo anh rằng dưới lớp cát có thứ gì đó không bình thường, nhưng nếu một ngày nào đó Lục Ly bị những người chơi khác giết chết…
Lạc Gia Bạch cũng sẽ không nhúng tay vào.
Bởi vì trong trò chơi này, không có chỗ cho lòng trắc ẩn.
Chỉ có ích kỷ mới là điều duy nhất giúp bạn sống sót đến cuối cùng.
Lục Ly hoàn toàn không bận tâm đến sự ác ý từ những người xung quanh.
Gương mặt cậu vẫn giữ vẻ thản nhiên, như thể mọi thứ chẳng hề liên quan đến mình.
“Muốn biết cách thoát ra sao? Dễ thôi.”
Một câu nói nhẹ tênh, nhưng lại khiến ánh mắt tất cả người chơi đồng loạt hướng về phía cậu.
Lâm Bác dè dặt lên tiếng: “Dễ thôi à? Ý cậu là… Đã tìm được chìa khóa rồi sao?”
“Cứ hỏi thẳng cô ấy đi.”
Lục Ly nhìn về phía Nặc Nặc, bàn tay nhàn nhã vẫy nhẹ.
“Trò chơi ở tầng này thậm chí còn chẳng có lời giải thích. Là một người mới, tôi cũng đang chờ xem có ai đưa ra được gợi ý nào hữu ích không đây.”
Tề Minh Đạt cứ tưởng Lục Ly thật sự có con đường thoát thân, ai ngờ cậu chỉ lặp lại những hành động mà người chơi khác đã thử qua từ lâu.
Chẳng khác nào đang diễn lại một trò cũ rích.
Hắn cười khẩy, giọng điệu tràn ngập mỉa mai:
“Ra là thế. Ngoại trừ có chút may mắn, mày đúng là đồ vô dụng. Não chắc chỉ để trang trí thôi hả?”
Không buồn che giấu vẻ khinh thường, Tề Minh Đạt nhanh chóng mở giao diện chiếc vòng tay, cố tìm một món đạo cụ nào đó có thể giúp vượt qua cấp độ quái quỷ này.
Nhưng khi nhìn thấy số dư trong tài khoản, hắn nghiến răng, bàn tay siết chặt.
Đôi mắt liếc sang Lục Ly, trong ánh nhìn lộ rõ sự ganh ghét hằn học.
Những người chơi khác cũng thất vọng, không để ý tới lời Lục Ly nói.
Ngay khi mọi người vẫn kiên trì "bước" về phía trước giữa biển cát dày đặc.
Đầu của Nặc Nặc bỗng nghiêng đi, những ngón tay đột ngột ngừng lại.
Giọng cô bé vang lên:
“Vị khách xinh đẹp, có muốn Nặc Nặc giúp một tay không?”
Lạc Gia Bạch như không tin vào tai mình, trố mắt:
“Sao nó lại trả lời cậu?”
Anh ta là người chơi kỳ cựu, từng vượt qua không ít phó bản, nhưng chẳng hiểu sao kể từ lúc đi cùng Lục Ly, trong lòng anh luôn có một cảm giác khó tả...
kiểu như, vừa bất an vừa rùng mình như đang đứng cạnh một thứ gì đó không giống người.
Lục Ly đưa tay sờ mặt:
“Chắc vì tôi đẹp trai.”
Lạc Gia Bạch: “?”
Toàn bộ người chơi đều đơ người ra.
“Chúng tôi cũng hỏi rồi mà? Nó đâu có thèm đáp!”
“Không lẽ… Cái tên tà thần mà tên nhóc này triệu hồi đã trao đổi năng lực với cậu ta?”
Lâm Bác nghiến răng, mặt đầy căm tức:
“Chẳng lẽ đây là đặc quyền dành cho người chơi mới à? Biết vậy ban nãy tôi đã tranh thủ hỏi nó trước rồi!”
Không chỉ các người chơi bàng hoàng, mà cả phòng livestream cũng lập tức bùng nổ:
[Cậu ấy có vật phẩm, có thể kích hoạt đoạn hội thoại đặc biệt với NPC sao?]
[Tôi đã ghé qua tất cả các phòng livestream của người chơi trong tầng năm. Ngoài manh mối chung về "chìa khóa", chưa ai tìm được đạo cụ thật sự cả!]
[Vừa vào phòng! Xin hỏi, streamer đã phát hiện ra manh mối gì vậy? Tìm bằng cách nào?]
[Là một bức ảnh gia đình, được giấu rất sâu trong tầng năm.]
[Cậu ấy chỉ tìm vài giây là thấy luôn, đúng kiểu thần may mắn gõ cửa!]
Lục Ly nói với Nặc Nặc:
"Tôi muốn giúp."
"Được." Nặc Nặc mỉm cười.
"Nhưng trước tiên, anh phải trả lời một câu hỏi: Gia đình của Nặc Nặc có bao nhiêu người?"
"Nặc Nặc muốn nghe một câu trả lời thỏa đáng trước khi cát chảy hết."
"Khách đầu tiên đưa ra đáp án chính xác, sẽ được cấp thêm quyền hạn đặc biệt."
Không gian rơi vào im lặng.
Người chơi đều chìm vào suy nghĩ, âm thanh duy nhất vang lên là tiếng cát chảy xào xạc.
"Tôi biết rồi!"
Lâm Bác đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt vô cùng phấn khích:
"Lục Ly tuy cậu không có chìa khóa, nhưng tôi có!"
"Tôi là người tìm ra nó trước tất cả các người!"
"Cái gì? Anh tìm thấy đạo cụ quan trọng rồi sao?"
"Sao anh không đưa nó ra sớm hơn? Với đầu óc như anh mà cũng tìm được à?"
"Anh tìm được kiểu gì? Mau đưa cho tôi xem!"
Mọi người đều tìm được điểm đột phá nên trở nên phấn khích.
Lâm Bác lấy đạo cụ ra, nâng niu như báu vật, ánh mắt đầy cảnh giác, như thể sợ ai đó sẽ giật mất.
“Tránh ra! Tôi đã tốn không ít tiền mới tìm được thứ này đấy!”
Lục Ly nhìn sang, nhận ra món đồ mà Lâm Bác đang cầm chính là khung ảnh gia đình mà cậu đã thấy được hôm qua.
Nếu những gì Lạc Gia Bạch nói là sự thật...
Vậy thì Lâm Bác đã đánh đổi linh hồn của mình trong [Đêm trò chơi] để có được món đạo cụ quan trọng này.
Cũng hợp lý thôi.
Người đàn ông nhút nhát hôm qua, hôm nay bỗng dưng trở nên tự mãn, kiêu căng, cứ như thể tất cả đều không bằng mình.
Là người mới, nếu chưa hiểu rõ luật chơi mà đã tự tin mù quáng... Thì sớm muộn gì cũng sẽ chết rất nhanh.
“Nặc Nặc từng nói cô bé có một gia đình hạnh phúc.”
Lâm Bác hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang tới gần, vừa lau lớp bụi mờ trên mặt kính khung ảnh, vừa hớn hở đếm từng người trong bức ảnh:
“Nặc Nặc, mẹ, ba… Và cả chó nữa.”
Anh ta ngẩng đầu nhìn Nặc Nặc, ánh mắt lấp lánh sự háo hức, như thể đang chờ được khen thưởng, là người đầu tiên giải được bí ẩn sắp giành quyền lợi đặc biệt.
“Vậy tổng cộng là bốn thành viên trong gia đình!”
Không rõ là câu nào trong số đó đã chạm đến Nặc Nặc, chỉ biết vẻ mặt cô bé đột nhiên trở nên buồn bã kỳ lạ.
Khuôn mặt càng lúc càng gần, như thể đang dính chặt vào trần nhà.
Lớp thịt dưới da khẽ nhúc nhích, ngọ nguậy như muốn chui vào.
“Đây là ảnh gia đình của Nặc Nặc.”
Rồi chậm rãi lắc đầu, với ánh nhìn đầy thương xót.
“Câu trả lời sai rồi. Không phải bốn người đâu.”
Khi cô nói xong, lớp cát xung quanh Lâm Bác bắt đầu dao động.
Từng hạt cát như có sinh mệnh, lăn tròn và cuộn xoáy, tạo thành những vòng xoáy bất thường.
Một luồng sức mạnh hung bạo trồi lên từ lòng đất, tóm chặt lấy chân Lâm Bác rồi kéo xuống không chút nương tay.
“Sai rồi?”
Lâm Bác thét lớn, vùng vẫy điên cuồng.
“Không thể nào! Trong ảnh rõ ràng có bốn người mà! A... A a a!”
Nụ cười tự mãn còn chưa kịp tan biến, cơn đau kinh hoàng đã ập đến như sóng ngầm chực vỡ bờ.
Gương mặt hắn méo mó vì đau đớn, sắc mặt biến dạng hoàn toàn.
Hai chân Lâm Bác bị kéo căng ra, rồi xé toạc bởi một lực vô hình.
Máu đỏ tươi phun ra từ các khe rách, hòa cùng cát bụi loang lổ như vết mực thẫm.
Anh ta cố gào thét, nhưng chỉ có tiếng thở dốc lẫn tiếng “Ực... ực...” vang vọng.
Máu len theo từng kẽ cát, chảy thành dòng, rồi thấm xuống lòng đất.
Từ dưới đáy, vọng lên âm thanh rợn người.
Tiếng nuốt nước bọt khe khẽ, tham lam đầy khát máu.
"Cho tôi thêm một cơ hội! Thả tôi ra!" Anh ta gào thét trong tuyệt vọng, giọng nói đứt quãng vì sợ hãi.
Trong chớp mắt, chỉ còn phần ngực và hai cánh tay thò ra khỏi mặt cát.
"Để tôi... Để tôi nghĩ lại! Tôi nói lại được mà! Tôi, hừ..."
Tuy nhiên, tất cả đã quá muộn.
Chỉ vài giây sau, cơ thể Lâm Bác bị cát nuốt chửng hoàn toàn.
Máu đã khô từ lâu, bị cát hút sạch.
Trên bề mặt phẳng lặng ấy, chỉ còn lại đạo cụ, thứ mà anh ta từng liều mạng bảo vệ trong vô vọng.
Tề Minh Đạt là người gần hiện trường nhất, vội vàng nhặt đạo cụ lên, thở phào nhẹ nhõm.
Nặc Nặc nhẹ giọng nhắc:
"Nhanh lên, cát đã đầy một phần ba rồi."