Lục Ly rất buồn ngủ.
"Tôi thật sự chỉ muốn chết thôi."
Cậu dụi mắt, khẽ lẩm bẩm:
"Nhưng mà giờ thì đã đến lúc đi ngủ rồi, ngài Minh Vương à."
Lục Ly trải tấm ga giường mỏng xuống sàn, chui vào trong, tựa lưng vào góc giường.
Bốn phía là tường, kín đáo và yên tĩnh.
Cảm giác bị bao vây như vậy khiến cậu thấy an toàn hơn một chút.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo, u tối vang lên ngay phía trên đầu cậu.
“Bách Tư.”
Lục Ly lập tức mở mắt, tai khẽ động.
“…Gì cơ?”
“Đó là tên tôi.”
Bách Tư ngồi dựa lưng vào thành giường, hoàn toàn không có vẻ gì là sắp ngủ.
Anh cẩn thận cất lại bộ sách ghi chép về các vòng tròn ma thuật cổ, chuyên dùng trong trận pháp dịch chuyển.
Sau đó, anh lấy ra một chồng tài liệu dày, một cây bút lông vũ và một cây nến nhỏ được chạm khắc tinh xảo, rồi đặt tất cả lên chiếc bàn gỗ thấp bên cạnh giường.
Lục Ly nằm nghiêng, ngước nhìn anh:
“Bách Tư, anh đang làm gì vậy?”
Bách Tư không ngẩng đầu.
Đầu ngón tay khẽ lướt qua bấc nến.
Ngọn lửa xanh lặng lẽ bùng lên, hắt ánh sáng mờ nhạt lên những dòng chữ trên tài liệu.
“Công việc.”
Lục Ly tròn mắt ngạc nhiên:
“Anh là Minh Vương đấy! Đừng nói với tôi là… Anh còn làm tăng ca?”
Rắc!
Tiếng ngòi bút gãy vang lên khẽ khàng.
Gương mặt Bách Tư vẫn dửng dưng.
Anh thò tay vào một mảng không gian tối phía sau lưng, rút ra một cây bút lông vũ khác như thể mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn từ lâu.
“Im miệng lại.”
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi đến đây, anh vẫn còn đang ngồi trong điện chính, xử lý từng vụ việc và báo cáo quan trọng của âm giới.
Ngay giây tiếp theo, vì tên tân binh chết tiệt đó mà anh bị lôi ra ngoài, [Đêm Trò Chơi] bắt đầu.
Anh buộc phải ngồi thu mình trong căn phòng tồi tàn, chật chội này.
Chiếc bàn quá nhỏ khiến anh không thể xoay trở cánh tay, còn không khí thì đặc quánh mùi ẩm mốc và bẩn thỉu.
Đúng chất của một ngục tối cấp D hạ đẳng.
Anh khoanh tròn những lỗi sai rất kỹ trên tài liệu, ghi chú lại một cách gay gắt và nói rằng:
"Tôi sẽ tìm cách khiến cậu chết, sau đó cậu sẽ bị đuổi khỏi thế giới trò chơi này mãi mãi và không bao giờ quay trở lại."
Chàng trai trẻ cuộn tròn trong góc nhìn anh chằm chằm.
Nghe vậy, cậu mím môi cười:
"Cảm ơn anh đã vất vả."
Mặc dù mí mắt đang giằng xé, cậu vẫn quan tâm đến ân nhân của mình:
"Anh sẽ thức suốt đêm chứ?"
Bách Tư nói:
"Đó không phải việc của cậu."
Sau một hồi lâu, lâu đến nỗi Lục Ly tưởng mình đã ngủ mất, cậu lại nghe thấy Bách Tư nói chuyện.
"Tôi không cần ngủ."
Lục Ly nhẹ nhàng đáp:
"Vậy thì tốt quá."
"Tôi không thích ngủ khi tắt đèn vì quá tối. Ngọn nến anh thắp lúc này đúng là ánh sáng lý tưởng, cảm ơn anh."
...
Quay lại [thời điểm ban ngày của trận đấu], khi Lục Ly đóng cửa lại, Bách Tư vẫn đang làm việc.
Cậu đi theo bảy người chơi vào thang máy và đi từ tầng năm lên tầng bốn.
Lạc Gia Bạch là người gần nhất, hỏi:
"Mắt cậu có quầng thâm. Tối qua cậu ngủ không ngon à?"
Lục Ly lắc đầu:
"Tôi ngủ rất ngon."
Chỉ là giấc ngủ hơi ngắn.
Khi cậu và Bách Tư hoàn thành công việc thì trời đã gần sáng.
Cậu có cảm giác như mình chỉ mới vừa nhắm mắt thì đã phải tỉnh dậy rồi.
Lạc Gia Bạch tưởng rằng cậu chỉ đang cố gượng ép bản thân nên hỏi:
"Tối qua nghe thấy tiếng động nên không ngủ được đúng không?"
"Tiếng động gì vậy?"
"Cậu cũng nghe thấy à?"
Lâm Bác, một người chơi nam vừa sống sót sau ván trước, lập tức nhập cuộc trò chuyện.
"Là tiếng phụ nữ khóc lóc, đập tường! Cô ta khóc cả đêm, tôi không tài nào ngủ nổi!"
Lâm Bác cau có, giọng đầy bực dọc:
"Phòng tôi nằm bên phải, tiếng khóc to đến mức như đập thẳng vào tai, không ngớt!"
Chỉ sau một đêm, anh ta đã hoàn toàn khác biệt so với ngày hôm trước.
Bọng mắt trĩu xuống, đường nét khuôn mặt hốc hác thấy rõ, ngay cả làn da cũng trở nên xám xịt, như thể toàn bộ sức sống đã bị hút cạn.
"Là các người khóc đêm qua phải không?"
Anh ta nở một nụ cười khiến người khác sởn gai ốc, ánh mắt đầy nghi ngờ đảo qua hai người chơi nữ trong thang máy:
"Các người đã trao đổi gì với đám tà ma? Tại sao đêm nào cũng khóc lóc thảm thiết như thế? Không ngủ được thì thôi, cũng đừng khiến người khác mất ngủ theo!"
Vừa dứt lời, Lâm Bác đã bước lên, đưa tay kéo áo của một trong hai người chơi nữ kia.
"Anh Tề, tên này thật phiền phức!"
Một nữ người chơi vội vàng trốn ra phía sau lưng Tề Minh Đạt.
Tề Minh Đạt bước lên trước, gạt mạnh tay Lâm Bác ra, giọng nghiêm nghị:
"Cẩn thận lời nói."
"Cậu chỉ mới vào nghề chưa bao lâu, điểm tích lũy thì ít, nhưng sao lại kiêu ngạo đến thế?"
Ánh mắt Lâm Bác tối sầm lại, ẩn chứa sự đố kỵ và oán hận.
"Hôm nay ai sống ai chết, còn chưa biết được đâu."
Không rõ Lâm Bác lấy đâu ra sự tự tin ấy, nhưng vẻ mặt của anh ta lại vô cùng chắc chắn, như thể tin rằng mình nhất định sẽ chiến thắng.
Trong đáy mắt, còn lộ ra một loại cảm giác vượt trội khó chịu.
Lục Ly lặng lẽ quan sát, đồng thời nhanh chóng phân tích tình hình.
Chỉ mới qua một đêm, cục diện giữa các người chơi đã bắt đầu thay đổi.
Hiện tại, ngoài Kiều Nhân còn có một nữ người chơi đã gia nhập nhóm của Tề Minh Đạt.
Ngoài Tề Minh Đạt, Lạc Gia Bạch và Lâm Bác vẫn hành động độc lập, còn hai người chơi còn lại thì kết thành một đội riêng.
Nếu chỉ xét về số lượng người, thì Tề Minh Đạt đang là người có cơ hội chiến thắng cao nhất.
[Đã đến tầng 4]
Một giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên, ngay sau đó là tiếng “ting” khô khốc khi cửa thang máy từ từ mở ra.
Lâm Bác bước ra đầu tiên.
Lục Ly nhìn theo bóng lưng đầy tự tin của anh ta:
"Hình như anh ta đã tìm ra được manh mối?"
“Không hẳn vậy.”
Lạc Gia Bạch theo sát phía sau, ánh mắt khẽ lướt qua đỉnh đầu Lâm Bác, giọng trầm thấp:
“Trong Đêm Trò Chơi, chắc chắn là anh ta đã bị tà linh lừa, rồi đổi lấy chính linh hồn của mình.”
“Làn da anh ta già đi gần hai mươi năm chỉ sau một đêm, đó là dấu hiệu của việc linh hồn bị rút cạn.”
Lạc Gia Bạch ngừng lại một chút:
“Lâm Bác sẽ không sống được bao lâu nữa đâu.”
Họ lên đến tầng bốn.
Không gian nơi đây rộng lớn đến lạ, nhưng lại không thấy được mặt sàn.
Bởi vì, cát đã phủ dày đặc khắp nơi.
Trên bức tường đối diện, có một cánh cửa.
Muốn đi tới đó, mọi người phải băng qua một dải cát kéo dài gần hai mươi mét.
Tất cả đều lần lượt bước vào một bước lún sâu, một bước nông trượt cho đến khi lớp cát dày ngập đến nửa bắp chân.
Khiến từng bước đi càng thêm khó khăn.
Nặc Nặc cũng bắt chước, nhẹ nhàng thọc ngón tay vào lớp cát dày đặc.
"Quý khách thân mến. Quý khách có thích bãi biển của Nặc Nặc không?"
Cô cười tươi rói, giọng nói ngọt ngào như nhạc ru.
"Gia đình tôi từng xây một căn nhà thật lớn bên bãi biển... Cao hơn cả người Nặc Nặc nữa cơ. Nhưng Buck nghịch ngợm thích đào cát."
Giọng cô đột ngột vút cao, biến dạng thành một tiếng gào rợn người:
"Một khi nó đào xuống, ngôi nhà sẽ sụp đổ!"
"Cát sẽ dâng lên! Nó sẽ nuốt chửng tất cả các người! Ai không kịp chạy sẽ bị chôn sống mãi mãi!"
Cô gái đi cùng Tề Minh Đạt sắc mặt trắng bệch, kêu lên hoảng hốt:
"Nhìn kìa! Cát trong phòng đang dâng lên!"
Cát mịn như tơ bắt đầu tràn vào từ những khe nứt trên bức tường.
Lục Ly cúi xuống nhìn lượng cát không chỉ nhiều thêm, mà tốc độ dâng lên cũng nhanh đến mức đáng sợ.
Khi nãy, cát mới chỉ ngập đến nửa bắp chân.
Vậy mà bây giờ, nó đã trùm qua đầu gối cậu.
Chủ ngục tối, Nặc Nặc muốn chôn sống tất cả.
Không khí trong phòng như đặc quánh lại.
Ai nấy đều hoảng sợ, gấp gáp cất tiếng hỏi dồn:
“Luật chơi là gì? Rốt cuộc phải chơi thế nào?”
“Phải làm sao mới có thể ra khỏi đây?”
“Mau nói đi!”
Nặc Nặc dùng ngón tay nghịch cát trong phòng, động tác nhẹ nhàng mà đáng sợ, khiến cát lún ngày một nhanh hơn.
Cô ta vừa ngân nga một giai điệu kỳ quái vừa mỉm cười, không hề để tâm đến những tiếng kêu cứu hay câu hỏi gấp gáp của người chơi.
Bỗng có người hét lên:
"Chạy trước đi! Chạy đến cánh cửa kia! Nơi này bị phong tỏa hoàn toàn, thang máy không thể quay lại được! Muốn sống sót, chỉ có thể vượt qua cánh cửa đó!"
“Đúng rồi, chỉ có cánh cửa đó thôi! Chạy đi!”
Nghe vậy, những người chơi hoảng loạn cuối cùng cũng tìm được hướng đi, lập tức liều mạng lao về phía trước.
Cát lún cuốn lấy từng bước chân, giữ họ lại như muốn nuốt chửng.
Họ vùng vẫy, rút chân ra rồi lại cố bước tiếp, hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn chỉ giậm chân tại chỗ.
Lạc Gia Bạch cũng xông lên vài bước, rồi quay đầu lại, thấy Lục Ly vẫn đứng yên như cũ:
"Còn đứng đó làm gì? Cậu định chờ cái gì?"
Lục Ly không trả lời ngay.
Ánh mắt cậu dừng lại ở đám đông đang hoảng loạn kia, giọng điềm nhiên nhưng sắc lạnh:
“Đợi họ bỏ cuộc.”
Lục Ly không biết chính xác khi nào bọn họ sẽ nhận ra điều đó.
Những người chơi kia đã đi một đoạn rất xa, tưởng chừng như sắp đến nơi, nhưng cuối cùng lại bị cát lún kéo ngược về điểm xuất phát.
Có điều gì đó không ổn với bãi cát này.
Lạc Gia Bạch quay lại nhìn cậu, thấy ánh mắt cậu trầm tĩnh đến lạ, giọng điệu cũng hoàn toàn không giống đùa.
Hơi do dự một thoáng, nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định tiến lên.
“Đừng đứng đó nữa. Bãi cát rất rộng, mà phía đối diện chỉ có một cánh cửa. Nếu bây giờ không đi, lát nữa e là không còn kịp đâu.”
Anh giơ cổ tay ra, nói tiếp:
“Tôi còn rất nhiều điểm, có thể đổi đạo cụ giúp di chuyển nhanh hơn trên cát.”
Nói đoạn, Lạc Gia Bạch nhíu mày, giọng bất mãn:
“Đừng bảo là tôi không nhắc cậu trước. Cậu muốn đứng đó làm gì thì làm.”
Lục Ly khẽ nghiêng đầu, ánh mắt như nhìn xuyên qua lớp cát, giọng nói hờ hững nhưng nặng trĩu:
“Tôi còn tưởng anh thông minh hơn đám kia.”
Lạc Gia Bạch khựng lại.
Lục Ly thở dài, ánh mắt không rời khỏi bãi cát phía trước:
“Anh không nhận ra à, vẫn chưa có ai thật sự chạm đến được đáy.”
“Gì cơ?” Lạc Gia Bạch giật mình.
“Không thể nào... Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
Để chứng minh, anh cố tình rút mạnh một chân ra khỏi cát, rồi giẫm mạnh xuống:
“Thấy chưa? Chân tôi đang đứng vững đây. Không phải đáy thì là gì?”
Lục Ly mở cửa hàng vòng tay, chọn ngay vật phẩm rẻ nhất.
Một cây gậy gỗ dài hai mét, giá chỉ 2 điểm.
Cậu cắm cây gậy vào bãi cát ngay cạnh chân Lạc Gia Bạch, cánh tay khẽ siết lại, dùng lực đẩy xuống.
Khi cây gậy vừa “chạm đáy”, nó vẫn tiếp tục bị đẩy sâu hơn, rõ ràng là có gì đó không đúng.
Một lực đẩy từ dưới trồi ngược lên, như thể muốn từ chối sự xâm nhập.
Cảm giác đó kỳ quái, lạ thường.
Cậu xắn tay áo, đổi tay cầm gậy, gia tăng sức mạnh, rồi lạnh lùng ấn mạnh xuống lần nữa.
Lực cản... Biến mất.
Cả cây gậy dài hai mét trượt sâu vào cát một cách êm ái, như thể bên dưới hoàn toàn rỗng tuếch.
Lục Ly buông tay, liếc nhìn Lạc Gia Bạch, thản nhiên hỏi:
“Cây gậy dài hai mét, chân anh cũng dài như vậy sao?”
Lạc Gia Bạch sững người.
Ngay khoảnh khắc ấy, anh chợt cảm thấy một bên chân mình trống hoác, hẫng đi, như thể đứng bên bờ vực không đáy.
Sự mất cân bằng đột ngột khiến anh lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống cát.
Sắc mặt tái nhợt, anh quay phắt sang Lục Ly, kinh hoảng hét lên:
“Có... Có thứ gì đó dưới cát!”