Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 9: Chào mừng đến với thiên đường vĩnh cửu 7

Trước Sau

break

"Đạo cụ chính bây giờ nằm trong tay tôi."

Tề Minh Đạt nở nụ cười thản nhiên:

"Muốn sống thì qua đây." Hắn nheo mắt, vẫy tay ra hiệu với nhóm người còn lại: 

"Chúng ta cùng nghiên cứu một chút về đạo cụ."

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Lục Ly, lạnh lẽo đầy ác ý.

Ở tầng năm, tên người mới này từng thoát chết một cách thần kỳ. 

Một kẻ vô danh chẳng có gì nổi bật, lại liên tục lật kèo sống sót. 

Không phải khiến người khác khó chịu, mà là khiến hắn phát điên.

Giờ đây, trò chơi ở tầng bốn chỉ mới bắt đầu, nhưng trong đầu Tề Minh Đạt đã nghĩ ra cả chục cách để nghiền nát đối thủ.

Lần này, Lục Ly không thể nào lại có vận may như vậy nữa, đúng không?

Tề Minh Đạt cầm khung ảnh, đưa cho hai người trong nhóm xem trước.

Kiều Nhân nhìn thấy rõ hình trong ảnh, liền kêu lên:

"Trời ơi! Người đàn ông này là ba cô bé à? Sao không có nửa thân dưới thế này? Chắc là chết rồi! Trong nhà có ba người!"

Một cô gái trong nhóm nhíu mày, thắc mắc:

"Không chừng... Phần thân dưới bị khuất, hoặc ông ấy bị khuyết tật thì sao? Nhưng mà kỳ lạ nhất là mẹ cô bé lại không có gương mặt! Còn con chó trong ảnh thì..."

Cô ấy bước đến gần, chỉ tay vào một chi tiết trên bức ảnh.

"Ở cổ con chó có một vòng khâu... Mọi người có thấy không? Vết khâu rõ ràng. Ý nghĩa của nó là gì?"

"Thật kỳ lạ..." 

Một người lẩm bẩm: "đáng sợ nhất lại là thứ không nhìn thấy được."

Kiều Nhân nhếch môi cười khẩy:

"Thoạt nhìn thì giống vết mổ của thú y thôi. Nhưng nếu nhìn kỹ... Người đáng nghi nhất vẫn là người ba. Không phải sao, anh Tề?"

Cả nhóm gần như dồn hết sự chú ý vào khung ảnh, vây quanh Tề Minh Đạt, vừa xem vừa tranh luận sôi nổi.

Chỉ có Lục Ly là không tham gia vào đám đông đang vây quanh khung ảnh.

Cậu đứng đó, mắt không chớp nhìn bãi cát từ đầu đến cuối.

Ở một góc tường, cát mịn vẫn đang lặng lẽ trôi ra. 

Ngay khoảnh khắc ấy, một vật gì đó thoáng qua trong dòng chảy.

Là một mảnh giấy.

Chỉ lóe lên một khắc rồi bị lớp cát kế tiếp vùi mất, như chưa từng tồn tại. 

Nhưng Lục Ly đã nhìn thấy rất rõ: Nó trôi về phía mình.

Cậu cúi người, đưa tay thọc vào dòng cát, bắt đầu lục lọi.

Lạc Gia Bạch đứng gần đó, cau mày nhìn cậu:

“Cậu tìm gì thế?”

“Có một mảnh giấy trong cát.” Giọng cậu đều đều, không mang cảm xúc.

Vài giây sau, bàn tay cậu siết lại rồi rút lên.

Là một mảnh giấy thực sự.

Lục Ly giũ cát bám trên mặt giấy. 

Cát rơi xuống lạo xạo. 

Nội dung bên trong dần hiện rõ.

[Nhật ký - Ngày 26 tháng 11]

Trời mưa.

Hôm nay cô giáo yêu cầu cả lớp đứng lên trả lời câu hỏi:

"Hãy kể về gia đình em."

Tới lượt tôi, tôi trả lời thật lòng.

Nhưng cả lớp cười ầm lên.

Họ nói tôi là đồ lập dị.

Họ nhét tóc tôi vào giữa ghế.

Giấu chuột, gián vào trong ngăn bàn của tôi.

Họ bảo "Chúng cũng là người nhà của mày mà, đúng không?"

Tại sao?

Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?

Tại sao... Tôi lại không giống những người khác?

...

"Sao cậu biết bên dưới có giấy?"

Lạc Gia Bạch chau mày, ánh mắt đầy nghi hoặc. 

Trong mắt anh, Lục Ly không hề giống một người mới bình thường chút nào.

"Lúc nãy cậu cũng biết có gì đó dưới lớp cát! Cậu có trao đổi gì với Tà Thần không?"

Lục Ly bình thản đáp:

"Tà Thần chẳng giúp gì cho tôi cả."

Cậu ngừng lại một chút rồi chậm rãi nói:

"Có lẽ vì tôi nhạy cảm hơn người khác."

Lục Ly cúi xuống, ánh mắt dõi theo mặt cát lún đang không ngừng dịch chuyển. 

Cậu nhận ra lòng bàn chân mình không đặt trên một mặt phẳng, mà đè lên thứ gì đó hơi nhô lên. 

Một cảm giác bất thường, rất mờ nhạt nhưng rõ ràng là sai lệch.

Có thứ gì đó đang thay đổi.

Cậu không thể nói chính xác là gì, nhưng khi môi trường có biến động, dù chỉ là nhỏ nhất, cơ thể cậu sẽ cảm nhận được ngay lập tức.

Trong phòng thí nghiệm, cậu từng trải qua vô số giai đoạn tăng cường năng lực.

Một trong số đó là rèn luyện khả năng nhận thức, trong khi tất cả các chỉ số sinh lý đều chạm ngưỡng sụp đổ, nhưng không được phép vượt qua giới hạn.

Đó là khoảng thời gian tệ nhất. 

Cậu không muốn nhớ lại nữa.

Khi ấy, giấc ngủ chỉ là một thứ xa xỉ. 

Tinh thần thường xuyên rơi vào trạng thái hỗn loạn, biên giới giữa thực và ảo.

Và rồi, cậu đã vô tình giết người.

Chỉ vì một nhà nghiên cứu, vô ý bước vào phòng trong lúc thí nghiệm đang tiến hành. 

Ông ta phá vỡ trật tự mà cậu mất hàng giờ để ổn định.

Cậu không còn nhớ rõ lúc đó đã có bao nhiêu người ngã xuống. 

Chỉ nhớ rằng máu văng lên tường. Mùi tanh nồng xộc lên mũi.

Máu của người bình thường là màu đỏ.

Nhưng máu của cậu… Lại có màu xám.

Cũng chính ngày hôm đó, Lục Ly hiểu ra một điều:

Cậu không giống người khác. 

Cậu là một trường hợp ngoại lệ.

Lạc Gia Bạch nhìn cậu, lẩm bẩm:

"Dựa vào cảm tính để tìm manh mối… Cậu đúng là người sinh ra để chơi trò này."

Lục Ly quay sang, ánh mắt sâu thẳm như vực tối:

"Nhóm người đó?"

"Có bao nhiêu người giống như tôi?"

"Đây là phó bản cấp D, thấp nhất trong trò chơi tử linh. Vẫn còn những phó bản cấp cao hơn và những người chơi có điểm số cao hơn."

"Năm mươi người đứng đầu sẽ được vào Bảng Xếp Hạng Thiên của trò chơi."

"Tất cả những ai có thể lọt vào bảng đó đều sở hữu một kỹ năng đặc biệt."

Lạc Gia Bạch nói tiếp:

"Sau khi vượt qua được phó bản đầu tiên, cậu sẽ có thể mở khóa quyền truy cập Bảng Xếp Hạng Thiên, đồng thời có cơ hội mở phòng phát sóng trực tiếp, tham gia diễn đàn người chơi, đăng ký kỳ nghỉ phiên bản. Nhưng điều kiện tiên quyết là, phải sống sót rời khỏi nơi này."

Lục Ly nghe vậy, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

"Ngoại trừ tỷ lệ tử vong cao hơn... Thiết kế của trò chơi thực sự rất thú vị."

Vòng tay của cả hai người đột nhiên rung lên.

[Tiến độ khám phá vật phẩm chính: +0,2]

Lạc Gia Bạch nhướn mày:

"Chắc là nhờ tờ giấy mà cậu tìm được."

Anh ta cũng cúi đầu đọc lướt qua nội dung:

"Đây là một trang trong nhật ký của Nặc Nặc. Vậy tức là, vẫn còn bốn trang tương tự nữa."

"Nếu có thể gom đủ tất cả đạo cụ quan trọng, rất có thể chúng ta sẽ biết được cách trả lời câu hỏi của Nặc Nặc."

Lạc Gia Bạch liếc nhìn Lục Ly:

"Cậu có thấy bốn trang còn lại không?"

"Thấy rồi."

Lục Ly đưa mắt về phía đám người chơi đang tụ tập hỗn loạn, thở dài:

"Tiếc là… Chúng không trôi về phía chúng ta."

Ngay lúc đó, một giọng hét vang lên từ phía tổ Tề Minh Đạt.

"Tôi tìm thấy một tờ giấy!"

Là một nữ thành viên trong tổ anh ta.

Cô ấy cầm mảnh giấy mỏng trên tay, giọng không giấu nổi sự kích động:

"Là nhật ký! Tiến độ bên chúng tôi cũng vừa tăng lên!"

"Vẫn còn bốn tờ nữa! Mọi người mau chia nhau đi tìm!"

Sau đó, thành viên nữ đã đọc to nội dung cô nhận được:

[Trời râm ngày 3 tháng 3]

Hôm nay tan học sớm, nhưng mình không về nhà.

Dù sao thì, cứ về đến là lại nghe thấy tiếng cãi vã và tiếng đồ đạc vỡ vụn.

Vậy nên, tôi ở lại trường làm bài tập.

Hôm qua, quần áo của tôi bị mấy bạn trong lớp làm bẩn.

Giặt mãi cũng không sạch.

Tôi đã nói với mẹ là muốn mua một bộ đồ mới.

Mẹ bảo tôi là gánh nặng, là thứ khiến gia đình tiêu tốn tiền bạc.

Mẹ nói… Mẹ ghét tôi.

Thế nên tôi không muốn mua nữa.

Không mua nữa thì mẹ sẽ không ghét tôi nữa, đúng không?

Nhưng… Hận thù là gì vậy?

Chẳng phải họ vẫn nói là sẽ yêu tôi mãi mãi sao?

À mà, chiều nay có tiết thủ công.

Mình gấp một toà lâu đài bằng giấy, rồi tô màu nước lên.

Toà lâu đài to lắm, đẹp nữa.

Đợi khi ba mẹ cãi nhau xong, đợi đến lúc chúng mình lại trở thành một gia đình hạnh phúc...

Khi đó, cả nhà sẽ cùng dọn vào lâu đài này, sống bên nhau mãi mãi.

Thành viên nữ trong nhóm cau mày sau khi đọc xong, khẽ lẩm bẩm:

“Nhật ký này… Rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ?”

“Một gia đình hạnh phúc ư? Có lẽ chỉ là điều cô bé ấy tự vẽ ra trong tưởng tượng." 

"Người mẹ kia rõ ràng là người ghét cô bé nhất. Không ngạc nhiên khi bà ta không xuất hiện trong bức ảnh gia đình…”

Nghe vậy, Tề Minh Đạt bực bội giật lấy tờ giấy, nhăn mặt khoát tay:

“Đừng phí thời gian nữa. Mau tìm cho xong bốn trang còn lại đi. Đúng là vô dụng.”

Lớp cát dưới chân mọi người mỗi lúc một dày hơn.

Một vài người chơi bắt đầu cúi xuống, lật tìm, tay chân loạn xạ. 

Có người đổi sang dùng túi lưới, liên tục sàng cát, chẳng bao lâu sau liền reo lên:

“Tìm thấy rồi! Có thêm một tờ nữa!”

Tề Minh Đạt vươn tay ra, giọng ra lệnh:

“Đưa đây.”

Đúng lúc đó, hắn liếc thấy Lục Ly và Lạc Gia Bạch đứng cách đó không xa.

“Trong tay mày có gì vậy?” Hắn hất cằm:

“Đưa cho tao.”

Lục Ly chỉ yên lặng nhìn hắn, không động đậy:

“Tại sao tôi phải đưa?”

Tề Minh Đạt nhếch môi, vẻ kiêu ngạo hiện rõ:

“Vì tao là người có tiếng nói nhất ở đây. Chỉ có tao mới biết cách tận dụng đạo cụ đúng cách. Nếu mày cứ ôm lấy nó, chẳng khác gì đang âm mưu hại chết mọi người ở đây.”

Kiều Nhân châm thêm dầu vào lửa:

“Trông mày xinh đấy, ai ngờ lại có thể độc ác đến thế?”

Lời lẽ đay nghiến của hai người đều bị bỏ ngoài tai.

Lục Ly chẳng buồn liếc mắt lấy một lần, càng không hề phản ứng.

Tề Minh Đạt tức giận đến mức hai vai phập phồng, bàn tay siết chặt.

Rồi bất ngờ chuyển hướng, chĩa thẳng mũi nhọn về phía Lạc Gia Bạch người đang cầm trang giấy trong tay.

“Thằng đeo băng kia! Lục Ly thì cứng rắn, tao nhìn ra được nó không biết sợ là gì!”

Hắn nghiến răng, giọng ngày càng cao hơn, gần như gào lên:

“Còn mày thì sao? Mày có biết sợ là gì không?"

Lạc Gia Bạch mím môi, sắc mặt khẽ biến. 

Kiều Nhân rảo bước về phía họ, cố gắng bước thật nhanh đến gần Lạc Gia Bạch, vươn tay ra giật mạnh:

“Cầm làm gì? Thứ đó mà rơi vào tay mày thì chỉ có uổng phí!”

“Á!”

Một tiếng hét chói tai đột ngột vang lên.

Tất cả mọi người cùng giật mình quay đầu lại.

Nữ thành viên đang khom người tìm kiếm trong đống cát đột nhiên chìm nửa thân vào lớp cát lỏng. 

Tay vùng vẫy trong tuyệt vọng:

“Có thứ gì đó! Có thứ gì đó đang kéo tôi từ bên dưới! Cứu tôi với!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc