“Đừng hòng hối lộ ta!”
Cái đầu đàn ông cười lạnh:
“Bất kể là quà gì, ngươi cũng phải ăn ngay lập tức!”
Lục Ly đổi ra một con dao nhỏ, bắt đầu cạo vảy con cá tươi.
Tám con cá này vốn là do người chơi mang vào, lại còn là đạo cụ mấu chốt.
Vì vậy, dù đám dân làng thèm rỏ dãi, mồm sắp dí vào thân cá, chúng cũng không thể ăn được.
Cá tươi chỉ có người chơi mới cắt được.
Lục Ly lạng một lát thịt mỏng như cánh ve, nhét vào miệng cái đầu.
“Ngươi phải ăn ngay bây...”
Câu chưa dứt, hắn đã bị vị tươi ngon chặn họng.
Vừa nhai vừa rơi lệ, gương mặt tràn đầy chân thành:
“Cuối cùng… Cuối cùng ta cũng được nếm! Bao lâu rồi chưa từng ăn con cá nào tươi thế này?”
Ăn xong, hắn lại há mồm định quát:
“Ngươi phải...”
Lục Ly lại đưa tiếp lát thứ hai.
Lời lẽ giận dữ biến thành tiếng nhai nghiến ngấu.
Đến lát thứ ba, giọng hắn đã chậm lại, gần như cầu khẩn:
“Ngươi… Bây giờ…”
Ánh mắt hắn dán chặt vào bàn tay Lục Ly, như kẻ nghiện ngóng chờ liều kế tiếp.
Lạc Gia Bạch ngây người:
“Cắt ngang… Câu thần chú á?”
Lát cá được xẻ mỏng, liền mạch, lực đạo chuẩn xác đến mức kinh người.
Một con cá chỉ dài bằng cánh tay, mà trong tay Lục Ly có thể lạng ra cả ngàn miếng.
“Cậu hợp đi làm bếp trưởng Michelin đấy. Một củ khoai trong tay cậu đủ bán cho cả nghìn khách.”
Lạc Gia Bạch vừa thán phục vừa lóng ngóng bắt chước, đổi dao cạo vảy, rồi gắng giữ tay thật vững cắt một miếng nhỏ, đút cho con mụ dân làng đang gào thét bên cạnh.
Lục Ly nhắc nhở: “Cắt nhỏ thôi.”
Cậu đút tiếp lát thứ tư cho cái đầu, rồi giơ lát thứ năm ngay trước mặt nó:
“Còn muốn ăn nữa không?”
Đôi mắt đỏ ngầu: “Muốn! Muốn!”
Hương cá tươi lan tỏa khắp bàn tiệc, dân làng ngửi thấy thì náo loạn:
“Đến gần bọn họ mới được ăn cá!”
“Nhường đường cho ta!”
“Cho con ta một miếng, nó còn đang tuổi lớn mà!”
Lục Ly chau mày:
“Ồn ào quá. Ngồi xuống hết đi.”
Nhưng tiếng gào thét át hẳn giọng cậu.
Tất cả, cả dân làng lẫn xác người chơi trà trộn chen chúc lao về phía cậu.
“Không ai nghe tôi nói gì à?”
Soạt.
Lục Ly ném dao lên bàn.
Cái đầu giật bắn, suýt ngất khi thấy cậu thản nhiên quẳng lát cá thứ năm xuống vũng nước đen dưới bàn.
Đám dân làng điên cuồng lao vào mò tìm.
Chúng lôi ra toàn xương cá mục, tôm thối, cua lột vỏ, sứa không đầu…
Nhưng miếng cá kia đã biến mất.
Tuyệt vọng gào rú:
“Không thấy! Mất rồi! Miếng cá quý giá biến mất rồi!”
Lục Ly bình tĩnh ngồi xuống, một tay xách nguyên con cá còn gần như nguyên vẹn, tay kia lấy ra bật lửa.
Ánh lửa chập chờn hắt vào đôi mắt sâu thẳm:
“Không ai nghe, vậy tôi đốt con cá này.”
Ngọn lửa lia vào giữa bàn.
“Còn bảy con nữa, tôi cũng đốt luôn.”
“Khách quý! Xin ngài bình tĩnh!”
Cái đầu cuống quýt lăn từ đầu bàn tới cuối bàn, đập cành cạch, gào lên:
“Đồ ngu! Mau ngồi xuống! Nghe kỹ từng lời khách quý nói!”
Dân làng và xác người chơi vội vã ngồi im như tượng.
Lục Ly đưa con cá lại gần, ngón tay vuốt dọc thân.
Đường cắt chưa thật mượt, nhưng đến bụng thì chạm phải một chỗ lồi nhỏ, tròn tròn.
Cái đầu hớn hở lăn lại, nịnh nọt:
“Vừa rồi ngài định nói gì thế?”
Mỹ Lệ La chắp tay cầu nguyện, xong liền đẩy phần cá tươi của mình sang, mỉm cười nhìn về phía Lục Ly:
“Hắn không chỉ thông minh, mà còn rất dễ thương. Cậu thấy có phải không?”
Con quạ đen cau cánh đá lật mấy cái đĩa, không nói một lời.
Vết thương chưa lành trong mắt nó lại nhói lên, nó biết rõ Minh Vương đang dõi xem ai trong buổi phát sóng này.
Chỉ là giận mà không dám nói.
Lục Ly nhấc dao trở lại:
“Tôi cần ông trả lời vài câu hỏi.”
Một lát cá đong đưa ngay trước mặt cái đầu.
“Thứ nước đen dưới đất chính là biển, đúng chứ?”
Cái đầu háo hức cắn lấy:
“Đúng vậy! Ngài thật thông minh! Đại dương này xuyên suốt cả đất nước. Không có nó, chúng ta không thể sống.”
“Cả quốc gia chỉ có mười mấy dân làng các người?”
Lục Ly truy vấn: “Kể cả thợ săn cũng chẳng được bao nhiêu.”
“Đương nhiên không! Chúng ta chỉ là phận nghèo. Nếu ngài đi qua đất thợ săn, tiếp tục tiến về phía trước, sẽ thấy một bức tường thành cao chạm mây. Sau tường ấy là nơi giới phú quý sinh sống. Một viên ngọc trai đủ mở ra cánh cổng kia, ngọc trai chính là thông hành duy nhất để kẻ nghèo thành giàu.”
Lục Ly chợt nhớ tới những lời mình nghe khi mới bước vào phó bản.
“Các người vốn tưởng rằng chúng tôi đã đánh cắp viên ngọc trai ư?”
Cái đầu người “bộp bộp” đập trán xuống bàn để tạ lỗi:
“Khách quý, đây là một sự hiểu lầm to lớn. Làng chúng tôi quả thật đã tìm được một viên ngọc trai, nhưng tối qua nó bị mất trộm, cho nên mới lầm tưởng ngài là kẻ lấy cắp rồi nhốt lại. Xin hãy tha thứ cho chúng tôi!”
Bên tai vẫn vang lên tiếng “khặc khặc” run rẩy.
Lục Ly ngẩng đầu, thấy đầu bếp cũng đang hau háu nhìn con cá tươi, tay cầm khay run lẩy bẩy, nước dãi chảy ròng ròng xuống cổ.
Lục Ly hỏi hắn:
“Ông cũng muốn ăn sao?”
Đầu bếp gục gặc lia lịa, thân thể nghiêng hẳn về phía trước, ánh mắt cháy bỏng khát khao.
Lục Ly xoay xoay con dao, dùng chuôi dao gõ khẽ xuống mặt bàn:
“Đặt món ăn lên bàn cho tôi trước đã.”
“Choang!” một tiếng.
Đầu bếp lập tức vứt bỏ khay thức ăn dành cho đáp án sai, hai tay kính cẩn bưng khay đúng đặt trước mặt Lục Ly.
Lục Ly cắt một lát cá, nhưng ngồi cách xa bàn, nên cậu tiện tay ném thẳng ra.
Đầu bếp nhảy lên đớp lấy ngay.
Cậu lại cắt thêm một lát cá, nhìn cái đầu người đàn ông mà nói:
“Giờ tôi muốn đặt món này sang một bên, lát nữa mới ăn. Ông thấy có được không?”
Cái đầu vội kêu lên:
“Tất nhiên được! Hoàn toàn không vấn đề gì, thưa khách quý!”
Khán giả trong phòng livestream của Lục Ly nổ tung:
[Tặng thưởng 10.000 Minh tệ. Hay quá hay quá, đúng là bậc thầy thuần phục chó săn!]
[Cảm giác quen lắm, chẳng khác gì bug game! Streamer đang bẻ cong cả quy tắc phó bản!]
[Ủa rốt cuộc ai mới là người ra đề? Sao lại thành ra như streamer đang đặt luật thế này?]
[Tặng thưởng 8.888 Minh tệ. Trời ơi, thì ra đây chính là thế giới của cường giả lấn át cả chủ nhà, bá đạo mà vẫn ung dung tao nhã!]
[Tặng thưởng 15.000 Minh tệ. Mới để ý streamer đổi sang skin mới, đẹp quá! Skin này tận 200k điểm đấy, ta donate để anh mua thêm bộ mới nha! Ăn mặc phong độ, ra chiêu cũng đẹp mắt.]
[Tặng thưởng 6.666 Minh tệ. Tôi vốn là công chức, giờ bị đày thành lao động 996, tuần nào cũng tăng ca! Nghe bảo sếp của sếp đang phát điên! Tôi thì chẳng còn chân, ngày ngày chỉ biết trườn bò trong bóng tối, méo mó và khổ cực. Nhưng nhờ xem live của streamer mà bớt uất khí, giờ mỗi ngày đều trườn bò đầy nắng và niềm vui. Cảm ơn anh nhiều lắm!]
Trong khi đó, độ hot phòng live của Phong Thiện vẫn lẹt đẹt ở hạng ba.
Hắn nhìn thao tác nổi bật của Lục Ly, ghen tức đến mức bẻ gãy con dao ăn trong tay.
Tống Xương Vinh nhắc:
“Thiếu gia, đã có Lục Ly làm mẫu, chúng ta cũng mau cắt cá đi thôi, dân làng đều đang nhìn vào ngài đó.”
Phong Thiện nghiến răng:
“Tôi biết rồi.”
Có Lục Ly dẫn đầu, chẳng mấy chốc tất cả người chơi đều đã đặt món đầu tiên lên bàn.
Trước mặt mỗi người giờ có tới bảy đầu bếp.
Họ đưa ra hai khay mới, vẫn là lựa chọn trái phải.
Cái đầu người đàn ông lại cất giọng, đặt ra câu hỏi thứ hai:
“Chúng ta sống nhờ ân huệ của mặt trăng. Xin hỏi, chúng ta lấy được nguồn lương thực chính bằng cách nào?”
Phong Thiện cay cú khi thấy tất cả hào quang đều rơi hết vào tay Lục Ly, đến nỗi ngay cả đồng đội cũng dám ngang nhiên bàn chuyện muốn theo phe cậu ta.
Hắn tuyệt đối không muốn Lục Ly giành thêm phần thưởng đặc biệt.
Câu hỏi này quá đơn giản, hắn vội đáp ngay:
“Các người là ngư dân, tất nhiên dựa vào việc ra khơi đánh cá mà sống.”
Cái đầu người đàn ông quay lại, vẻ mặt nghiêm túc:
“Trả lời sai.”
Đầu bếp lập tức mở khay “đáp án sai”, bưng thứ thức ăn bốc mùi nồng nặc đưa tới.
“Giờ phải ăn ngay!”
Dân làng vốn im lặng cũng đồng loạt đứng dậy:
“Ăn đi!”
“Phải ăn!”
Phong Thiện khựng lại, vội trấn tĩnh, bắt chước Lục Ly:
“Tôi chưa muốn ăn, đặt sang bên cạnh trước, lát nữa sẽ ăn.”
Rồi hắn cũng cắt một lát cá dâng lên chiếc đầu.
Nhưng lần này, cái đầu từ chối hối lộ:
“Ngươi trả lời sai rồi.”
Mồ hôi túa ra trên trán Phong Thiện:
“Ý ông là sao? Sai thì không được thông cảm chút nào à? Phải đúng mới có thể thương lượng ư…”
Tống Xương Vinh bước lên che chắn hắn:
“Để tôi thay thiếu gia ăn.”
Cái đầu cười nhạt:
“Mỗi người đều có đầu bếp riêng, ngươi đừng hòng ăn thay.”
Phong Thiện hốt hoảng mở đi mở lại vòng tay thông tin, gửi tin cho sư phụ Lai Nhĩ chi tiết vô cùng, nhưng chỉ như ném đá xuống biển.
Không một tin nhắn hồi âm.
Điện thoại cũng chẳng ai bắt.
Lẽ nào đúng như hắn lo sợ sư phụ thấy hắn vô dụng quá, muốn vứt bỏ rồi sao?
“Đạo cụ giữ mạng, mau đổi đạo cụ…”
Phong Thiện điên cuồng đốt điểm tích lũy để đổi đủ loại đồ bảo mệnh, thấy dân làng đang tiến lại gần, hắn bật dậy lùi về sau, quát tháo:
“Tống Xương Vinh! Ngay cả điểm của cậu cũng đừng giữ, đổi hết thành đạo cụ đưa cho tôi! Toàn bộ cho tôi!”
Tống Xương Vinh cũng đứng lên, trong mắt lóe qua một tia âm trầm, nhưng hắn vẫn rút vũ khí, chuẩn bị cùng Phong Thiện chống đỡ.
Đúng lúc ấy, một giọng nói bình thản vang lên, trả lời thay cho hắn câu hỏi thứ hai:
“Các người sống nhờ thủy triều. Khi mặt trăng lên, nước dâng, mang thức ăn trôi dạt vào bờ. Khi mặt trăng xuống, thủy triều rút, phần lớn thức ăn sẽ còn lại.”
Phong Thiện nắm chặt vũ khí, trố mắt nhìn.
Không ngờ trong lúc hiểm nghèo, người mở miệng cứu hắn lại chính là Lục Ly.
Cái đầu ngó sang Lục Ly.
“Trả lời chính xác.”
Đầu bếp của anh mở khay, nhưng lần này không đặt món ăn lên bàn.
“Thưa khách quý, hai món ăn của ngài đã dọn đủ. Giờ nhất định phải ăn hết chúng.”
Cái đầu liếm môi:
“Lần này, ngài chẳng còn lý do gì để thoái thác nữa.”
Lục Ly thản nhiên cầm dao, chém mạnh một nhát vào bụng cá.
“Đinh” một tiếng.
Một viên ngọc trai lăn ra, rơi thẳng vào khay.