Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 64: Trái Tim Hải Yêu Tà Ác

Trước Sau

break

Lạc Gia Bạch căng thẳng hỏi:

“Bọn họ là ngư dân sao?”

“Ra khơi thì dựa vào ánh trăng để định hướng, tìm được cá thì thả lưới, kéo lưới, rồi phải mang găng tay bắt cá lên. Thế nên họ mới nói mọi thứ đều là ân huệ của mặt trăng.”

Lạc Gia Bạch tổng hợp tất cả thông tin phân tích được, nhưng vẫn chưa chắc chắn:

“Nơi này cực kỳ khô hạn, tôi còn thấy sau lưng những ngôi nhà có cây ăn quả và ruộng, nhưng quả đều teo tóp, lúa thì gầy gò chứng tỏ hạn hán nặng. Nếu họ thật sự là ngư dân, vậy biển ở đâu?”

Lục Ly dùng dao nĩa khẩy khẩy mấy thứ trong dĩa trước mặt, hất ra vài giọt bùn đen:

“Trong mắt dân làng, đây chính là nước.”

“Anh nhìn thử dưới chân đi.”

Lạc Gia Bạch cúi đầu, vén khăn trải bàn, phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình đã đứng trong một vũng nước bẩn lớn:

“Từ bao giờ lại có nhiều nước dơ thế này?”

Nước dơ dâng lên không một tiếng động.

Mà diện tích lại khổng lồ.

Nước đục ngầu, ngập đến nửa ống giày.

Mặt nước sôi sục với rác vụn và bụi bẩn, chẳng nhìn rõ trong đó cuốn theo cái gì đang trôi dạt lên bờ.

Đột nhiên Lạc Gia Bạch cảm thấy giày mình bị thứ gì đó đập mạnh vào.

Anh đưa tay ra định chạm xuống mặt nước, rồi lại do dự rụt về.

Sau đó cầm đôi đũa trên bàn.

Lạc Gia Bạch dùng đũa khều trong vũng nước.

Không ngờ thật sự vớt lên được một thứ.

Đó là một con cá xương trơ, trên mình vẫn dính hai ba mẩu thịt vụn.

Đuôi cá vẫn còn vẫy mạnh, hất nước dơ bắn đầy lên mặt Lạc Gia Bạch.

“Phì phì phì!” 

Không biết nước này có gây biến dị hay không, Lạc Gia Bạch hoảng hốt ném con cá xương trở lại, giọng run run:

“Trong nước dơ có cá!”

Anh lại nhìn bàn ăn, sắc mặt thêm phần phức tạp:

“Chẳng lẽ đây chính là nguyên liệu mà dân làng dùng để nấu đại tiệc sao?”

“Nếu theo logic của dân làng.” 

Lục Ly chậm rãi nói: 

“Nơi chúng ta đang ngồi, thật ra chính là bờ biển.”

“Ngôi làng này, sống dựa vào nước. Toàn bộ dân làng cùng một nghề: ngư dân.”

Nhưng ánh trăng lại giáng xuống hình phạt.

Nên họ mất đi nguồn thực phẩm.

Khi dân làng đón tiếp bọn họ đã nói, đã rất lâu không được ăn cá tươi.

Giờ đây, những gì làng này ăn đều là nước bẩn và phế phẩm hải sản.

Lục Ly khẽ trầm ngâm.

Hình phạt…

Chẳng lẽ trước đó dân làng đã phạm tội gì sao?

Họ đã phạm phải lỗi lầm nào?

“Ta nghe được lời các ngươi rồi.”

Cái đầu người đàn ông trên bàn chuyển ánh mắt kỳ vọng từ Phong Thiện sang Lục Ly.

Lăn kềnh lại gần, rồi há miệng nhe răng cười:

“Chúc mừng các ngươi, trả lời chính xác.”

“Nghề nghiệp của chúng ta chính là ngư dân.”

Cái đầu thè chiếc lưỡi đỏ lòm, liếm đi liếm lại con cá tươi mà Lục Ly mang đến.

Nó chỉ có phần đầu, không có tay, chiếc lưỡi chảy dãi, bị vảy cá cứa đầy vết rách nhỏ.

Đôi mắt của đầu người đỏ rực thèm khát, thậm chí ứa máu.

Nhưng dù thèm khát đến mấy, nó vẫn không sao ăn được con cá tươi kia.

Những dân làng mọc xúc tu từ cổ, điên cuồng ngấu nghiến nước bẩn và rác thải.

Ngay cả khi chạm đến cá tươi, họ cũng chỉ có thể liếm lấy liếm để.

Ăn không nổi.

“Các ngươi đã có được món ăn chính xác, mau ăn đi.”

Người đầu bếp trước mặt hai người mở khay bên phải ra.

Bên trong là món ăn thuộc về đáp án đúng, nhưng cảnh tượng càng khiến người ta sụp đổ.

Khay bên phải chất đầy bào ngư và hải sâm, số lượng lẫn kích thước gấp đôi bên trái.

Đầu bếp nâng khay tiến lại gần, mùi tanh mặn nồng nặc.

Chỉ ngửi thôi, Lạc Gia Bạch đã mặt lúc xanh lúc trắng, tưởng tượng cảnh phải nuốt xuống:

“Còn thà trả lời sai còn hơn.”

Anh cảnh giác nhìn sang nữ dân làng bên cạnh vẫn đang điên cuồng hít lấy:

“Chẳng lẽ bọn họ sắp cưỡng chế chúng ta ăn thật sao?”

Cái đầu người đàn ông hứa hẹn:

“Đợi tất cả mọi người đều trả lời xong câu hỏi thứ nhất. Nếu các ngươi vẫn có thể trả lời đúng câu hỏi thứ hai, ta sẽ ban thêm phần thưởng đặc biệt. Còn bây giờ, ăn đi.”

Trong đội của Phong Thiện có hai người chơi thì thầm với nhau.

“Phong Thiện, anh vẫn chưa cầu cứu được sư phụ Lai Nhĩ sao? Bên kia tóc bạc đã nói ra đáp án rồi!”

“Không phải thợ mộc, cũng chẳng phải nông phu, lại là ngư dân. Sao bọn họ đoán được? Rõ ràng tất cả đều ở cùng nhau, chẳng lẽ họ có thông tin mà chúng ta không biết? Tôi thấy Mỹ Lệ La chủ động bắt chuyện, còn hỏi tên hắn, hình như là… Lục Ly.”

“Lục Ly! Tên này nghe quen lắm. Trong lần live trước ở phó bản, tôi thấy hệ thống đột nhiên bật thông báo chính thức, đính chính một người chơi không gian lận. Hình như đúng là tên này!”

Phong Thiện bấm mạnh lên màn hình vòng tay, nghiến răng không nói một lời. 

Trên màn hình không ngừng nhảy ra thông báo đỏ “chưa kết nối thành công”.

Đây là lần đầu tiên, sư phụ Lai Nhĩ không bắt máy của hắn.

Tống Xương Vinh an ủi:

“Lai Nhĩ tiên sinh cũng đang trong phó bản, có thể là chưa thấy…”

“Tôi biết! Khỏi cần cậu nói! Sư phụ sao có thể mặc kệ tôi? Nhất định là bận quá thôi!” 

Phong Thiện lớn tiếng cắt ngang, rồi thu vòng tay lại, ánh mắt dừng ở khay thức ăn mà đầu bếp đang bưng đến trước mặt Lục Ly, lại nở nụ cười.

“Bọn họ trả lời trước thì sao? Chỉ là giành chết trước mà thôi.”

Mâm đồ ăn mà đầu bếp bưng đã gần dí sát vào mặt Lạc Gia Bạch.

Gia Bạch đã lùi đến mức không còn đường thoái, lưng ép chặt vào ghế, hỏi Lục Ly:

“Thật sự phải ăn sao?”

Lục Ly mở miệng:

“Cảm ơn các vị đã chuẩn bị món ăn, xin hãy đặt trên bàn, lát nữa tôi sẽ ăn.”

Cái đầu đàn ông giận dữ, mạnh mẽ bật nhảy trên bàn, gõ ra tiếng “cộc cộc”.

“Ăn ngay!”

“Phải ăn!”

Những dân làng xung quanh hai người đều đứng dậy, xúc tu đồng loạt chĩa về phía bọn họ.

Phong Thiện khinh miệt cười:

“Đến nước này mà còn chậm rãi, xem ra bàn tiệc sắp trống thêm hai chỗ nữa rồi.”

Vòng tay hắn rung lên, mở màn hình, mắt hắn sáng hẳn:

“Sư phụ quả nhiên bận, giờ mới nhắn lại! Không tiện gọi điện, tôi nhắn tin để nói chuyện với ngài ấy!”

Một con chim đen xé gió bay tới, lặng lẽ vỗ cánh, đáp xuống vai Mỹ Lệ La.

Dải lụa sau đầu Mỹ Lệ La buông xuống, gần chạm vào vũng nước bẩn.

Cô như thể có thể nhìn rõ mọi thứ, đưa tay nắm lấy dải lụa, cuộn lại, khéo léo thắt nút, rồi chống cằm nhìn về phía Lục Ly, khẽ nói:

“Sai thì cũng phải ăn, đúng thì ăn càng nhiều. Giờ thì nên làm thế nào đây?”

Con chim đen tưởng rằng cô đang nói với mình.

Nó nhẹ nhàng đáp lên bàn tiệc, tránh chỗ bẩn, đứng trước khay cá tươi của Mỹ Lệ La, dùng đầu húc nhẹ vào tay cô, lại gõ gõ vào con cá trong đĩa.

“Tôi không nói với cậu.” 

Mỹ Lệ La mỉm cười, bàn tay dịu dàng xoa lên đầu chim:

“Tôi chỉ muốn biết Lục Ly có đủ thông minh hay không. Cậu thật đáng yêu. Vết thương đã lành chưa?”

Chim đen nhìn thấy nụ cười ấy, thoáng ngẩn người.

Nó luống cuống bước qua lại vài vòng.

Dùng cánh quệt mặt, rồi lại quệt người, lấy điện thoại ra giả bộ bận rộn xem giờ, sau đó đi vòng vòng, cuối cùng quay lại bên cạnh Mỹ Lệ La phát ra một tiếng meo.

Mỹ Lệ La khẽ nói:

“Khỏi thì tốt rồi. Vừa nãy cậu rời đi, tôi rất lo lắng.”

Lục Ly nhìn cái đầu người đàn ông, nói:

“Đừng vội, tôi chưa ăn là bởi muốn tặng ông một món quà.”

Cậu bưng con cá tươi mà mình mang tới, cả đĩa đặt trước mặt.

Lạc Gia Bạch cũng bắt chước theo động tác của Lục Ly.

Hai con cá được đổi vị trí.

Động tác của dân làng lập tức dừng lại.

Cái đầu lấy nước miếng chùi lên bàn, hỏi:

“Món quà gì?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc