“Là ngọc trai!”
Cái đầu hét lớn:
“Ta không thể nhầm được! Viên ngọc trai đó là ta tự tay nạy ra từ một chiếc nhẫn! Chính là viên ngọc mà chúng ta đã đánh mất!”
“Chính bọn chúng đã trộm nó!”
Đầu bếp ném phắt hai chiếc khay xuống, trực tiếp bò lên bàn, lao về phía Lục Ly.
“Rốt cuộc ngọc trai là đồ tốt hay đồ xấu vậy?”
Tay Lạc Gia Bạch đang run run khi cắt cá, cho ăn cá sống thôi đã không còn ngăn nổi sự cuồng loạn của đám dân làng nữa.
“Hai món kia chưa cần ăn vội, nhưng sao tôi lại có cảm giác bọn quái vật ở đây đều phát điên rồi?”
Lục Ly cầm lấy con cá tươi mới của Lạc Gia Bạch, đặt lên đĩa.
“Chỉ có một viên thì nó là đồ xấu.”
“Nhưng nếu số lượng nhiều lên… Nó lại thành đồ tốt.”
Ngay khoảnh khắc xúc tu của dân làng sắp chạm đến da.
“Xoẹt.”
Lục Ly chém thêm một nhát vào bụng cá của Lạc Gia Bạch.
“Keng.”
Trong đĩa, hai viên ngọc trai giống hệt va vào nhau.
Dưới ánh trăng, từng viên đều ánh lên sắc ngọc lung linh.
Cả đám dân làng lập tức dừng lại.
Lục Ly đặt dao xuống.
“Các người chỉ mất một viên.”
“Còn ở đây hiện có hai viên. Như vậy đủ chứng minh bọn tôi không phải kẻ trộm.”
Cậu quay sang hỏi cái đầu:
“Ông đã chắc chắn là không thể nhầm, vậy giờ hãy nhìn xem… Viên nào mới đúng là viên các người đã mất?”
Cái đầu bỗng ngẩn ra, ánh mắt mơ hồ.
“Ở đây tôi cũng có một viên thứ ba.”
Giọng Mỹ Lệ La bình thản vang lên.
Cô không biết từ khi nào cũng đã mổ bụng cá, lôi ra một viên ngọc trai.
Phong Thiện nhìn Lục Ly, ánh mắt phức tạp.
Dân làng thấy thêm ngọc, từ bỏ việc công kích, chuyển sang định xông về phía Lục Ly, nhưng lại bị sự lúng túng của cái đầu kéo lùi trở về chỗ, ngồi yên.
Phong Thiện đứng dậy, rút dao chém bụng cá của mình.
“Viên thứ tư.”
Quả nhiên, mỗi con cá đều có ngọc bên trong.
Người chơi, mỗi người đều có một viên.
Tổng cộng đã bảy viên.
Cái đầu hoảng loạn quay trái quay phải:
“Cái… cái gì vậy? Sao lại có nhiều đến thế?”
Dân làng lập tức trở nên thấp hèn, kéo tay áo người chơi cầu xin:
“Xin hãy cho ta viên ngọc kia đi…”
Ngọc trai là đạo cụ thông thành quan trọng, không thể dễ dàng trao cho quái vật.
Người chơi hất họ ra, nhưng càng lúc càng nhiều dân làng nhào tới.
“Ta chưa bao giờ được vào khu người giàu, chỉ cần một viên thôi là ta có thể biến thành người giàu, xin ngài thương xót!”
“Cổng thành đã khóa suốt nhiều năm, khách nhân tôn quý… Các ngài chính là phép màu, chỉ đứng sau mặt trăng mà thôi.”
Lạc Gia Bạch lo lắng tột độ:
“Không ổn rồi, dân làng phát cuồng cả. Dù có ngọc trai, chúng ta cũng chẳng thể thoát nổi.”
Trong hỗn loạn, Lục Ly vẫn lạnh lùng hỏi cái đầu:
“Mọi người đều muốn có ngọc trai. Vậy ông… Có muốn không?”
Cái đầu kinh ngạc tột độ:
“Ý ngài là… Thật sự muốn cho ta sao?”
Lục Ly đặt viên ngọc của mình vào khay, đẩy về phía hắn.
“Chúng tôi cần tìm được tường thành, vào khu người giàu. Dân làng quá ồn, mà tôi thấy ông có tố chất lãnh đạo, chắc chắn có thể khiến bọn họ yên lặng ngay."
"Viên ngọc này, cho ai cũng chẳng bằng cho ông. Ông sinh ra vốn không phải một kẻ nghèo hèn tầm thường, ông xứng đáng nhất để trở thành người giàu.”
Trong từng câu tán thưởng, cái đầu lâng lâng nhận lấy ngọc trai.
“Ta sắp trở thành người giàu rồi! Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi ngôi làng nghèo khổ này! Cảm ơn ngài! Ân tình của ngài, ta sẽ khắc cốt ghi tâm cả đời!”
Từ chỗ cổ cái đầu mọc ra xúc tu, bưng tới một hòn đá đen sì.
“Đây là phần thưởng của ngài! Xin nhận cho!”
Lục Ly tiếp lấy.
Hòn đá nặng trịch.
Bên ngoài bị nước đen nhơ nhuốc quấn từng lớp, không nhìn rõ hình dạng ban đầu.
Vòng tay trên tay cậu rung lên, báo tin.
[Chúc mừng người chơi Lục Ly nhận được phần thưởng đặc biệt: một hòn đá (có vẻ đã bị ô uế, hãy tìm nguồn nước sạch để rửa).]
Lạc Gia Bạch nóng nảy:
“Sao lại đưa cho hắn? Thế cậu sẽ dùng gì để vào khu người giàu?”
Anh siết viên ngọc trong tay đến toát mồ hôi, rồi nhắm mắt lại, đưa viên của mình cho Lục Ly:
"Cậu cầm lấy của tôi đi. Tôi sẽ không chết. Khả năng chữa trị của tôi không phải đổi chác với tà linh, tạm thời cũng chưa biến mất ngay đâu.”
Hoàn thành được cửa ải hiện tại, Lục Ly thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Lạc Gia Bạch mang vẻ mặt quyết tâm chết thay, cậu bật cười, đẩy viên ngọc trở lại:
“Cất đi. Tôi còn có viên khác.”
Lục Ly đứng dậy, tay xuyên qua Phong Thiện đang đờ đẫn, nhặt lấy con cá ở chỗ ngồi trống trước mặt, nói với Lạc Gia Bạch:
“Vũ Bân chết rồi, thừa một con cá.”
Cậu xoay dao, rạch bụng cá, moi ra viên ngọc trai thứ tám.
“Đi thôi.”
Người chơi vừa rời đi, dân làng liền rục rịch.
“Trật tự! Ngồi xuống hết!”
Cái đầu lăn lông lốc trên bàn, chặn lại những kẻ đang nhấp nhổm, rồi chỉ đường:
“Các vị khách quý, cứ đi thẳng về phía nam, xuyên qua nhà thợ săn, sẽ thấy tường thành!”
“Chúc chuyến hành trình của ngài thuận lợi.”
—
Người chơi rời khỏi bờ biển.
Một người đàn ông ăn mặc như thợ săn, áo quần trùm kín, vác súng săn trên lưng, từng bước tiến về phía bàn tiệc ven biển.
Mỗi bước đi trong đôi ủng cao su lại phát ra âm thanh ẩm ướt.
Sự ẩm ướt dường như không phải do dòng nước đen.
Bởi vì tiếng nước phát ra ngay từ trong đôi ủng cao su của anh ta.
Bên hông anh ta còn đeo một chiếc kèn harmonica bằng đồng cổ.
Cái đầu cố gắng gắn trở lại lên thân thể, một chiếc xúc tu siết chặt lấy viên ngọc trai, vừa run rẩy vừa khe khẽ ngân nga.
Nghe thấy tiếng bước chân, cái đầu quay lại, kinh ngạc thốt lên:
“Thợ săn? Ngươi tới rồi! Chúng ta vừa mới làm lễ chào đón khách quý, vốn dĩ còn muốn mời các ngươi… Nhưng ban ngày các ngươi phải đi săn…”
Lạnh lẽo.
Khẩu súng săn đen sì chĩa thẳng vào giữa trán hắn.
“Cạch” Một viên đạn được lên nòng.
Cái đầu bị bao phủ bởi một bóng râm to lớn.
Người thợ săn tháo khăn trùm và mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt xa lạ mà tuấn mỹ. Mái tóc dài như tảo biển rũ xuống trước ngực, trên đỉnh đầu trăng sáng treo cao, phủ một lớp hào quang thần thánh.
Cái đầu kinh hãi kêu:
“Ngươi không phải thợ săn! Ngươi là ai?”
Giọng người đàn ông tóc dài trầm thấp, từ tính, ngay cả khi buông lời nguyền rủa độc ác cũng như đang ngâm một khúc ca:
“Đám ký sinh gớm ghiếc… Có phải bọn mày đã đánh cắp trái tim của ta?”
“Đoàng!”
Anh ta nổ súng, bắn thẳng vào một dân làng không đầu đang ngồi yên bên cạnh.
Dân làng lập tức ngã gục, từ thái dương thủng lỗ rỉ ra dòng chất lỏng màu xanh lam.
“Nói!”
Người đàn ông tóc dài xoay nòng súng, dí thẳng vào cái đầu, ép hỏi:
“Trái tim ở đâu?”
“Trái tim gì cơ?”
Cái đầu thảm thiết gào thét:
“Không phải ta! Có lẽ là mấy vị khách quý mới tới hôm qua lấy đi rồi! Ta… ta thấy bọn họ đi về hướng đó!”
Nó run lẩy bẩy, xúc tu quấn chặt lấy thân.
Viên ngọc trai vừa nắm chặt liền lăn xuống bàn.
“Lừa đảo!”
Người đàn ông tóc dài nhặt lấy viên ngọc, lạnh lùng hừ một tiếng:
“Đòi ngọc trai? Ngươi xứng sao?”
Anh ta chính là một con hải yêu vừa mới trưởng thành.
Trái tim của anh đã bị loài người xảo quyệt đánh cắp.
Anh ta dường như đã từng giao chiến dữ dội với con người bên bờ biển.
Khi tỉnh lại, tộc nhân biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại mình anh ta.
Phần lớn ký ức cũng bị đánh rơi trong trận chiến đó.
Bây giờ anh ta có cơ hội lên bờ, tìm thấy một căn nhà thợ săn bỏ hoang, liền giả dạng để tiếp cận dân làng.
Anh muốn tìm lại trái tim, tìm lại tộc nhân, và trả thù.
Hải yêu ngửa mặt, nhắm mắt lắng nghe tiếng trăng thì thầm.
Mở mắt ra, anh khẽ nói:
“Trăng bảo rằng… Tất cả bọn mày đều có tội.”
Hôm nay, nhân lúc dân làng tụ tập đông đủ để nghênh đón khách mới, anh ra tay.
Tiếng súng vang rền không ngớt.
Thời khắc đến thật hoàn hảo không sót một ai, toàn bộ dân làng bị hắn giết sạch.
Hải yêu ngồi xổm xuống, rửa tay bên bờ nước tanh hôi.
Dòng nước đen ngòm chảy qua kẽ tay anh, thoáng chốc trở nên trong vắt, nhưng khi rời khỏi lại biến đục ngầu.
Một con cá xương trôi theo nước vào lòng bàn tay, lập tức hóa thành một con cá tươi nguyên vẹn.
Anh rửa sạch vết máu, xé bụng cá, lôi ra một túi nhỏ đựng ngọc trai.
Bên trong yên lặng nằm hai viên.
Một là vừa cướp được từ cái đầu kia.
Một viên khác phía đáy còn dính keo lem nhem, gắn một vòng nhẫn thô ráp.
“Lấy ngọc trai làm nhẫn… bọn người ngu xuẩn này mà cũng biết yêu ư?”
“Thật là ghê tởm.”
Hải yêu rút chiếc nhẫn ra, tùy tay ném vào làn nước đen ngòm đang dâng lên theo thủy triều.
---
Người chơi tiến về phía nam, chẳng mấy chốc đã thấy khu nhà của thợ săn.
Mỗi nhà đều riêng lẻ, có đến hơn chục căn.
Cửa đóng kín, những khẩu súng từng treo trên cửa giờ cũng biến mất.
Xem ra tất cả thợ săn đều ra ngoài.
Lục Ly nhớ tới người thợ săn kỳ quái hôm qua, dừng lại trước một căn nhà, nhìn qua cửa sổ.
Bên trong tường treo đầy xác thú rừng: gạc hươu, đầu thỏ, gà rừng… cùng vô số vỏ sò sạch sẽ xếp thành núi nhỏ.
Có lẽ đây là chiến lợi phẩm trước khi ngôi làng bị trừng phạt.
Từ phía sau, đám đông truyền đến âm thanh lạ.
Con quạ đen trên vai Mỹ Lệ La xoay đầu, nhìn ra sau lưng nhóm người chơi.
Lục Ly khựng lại:
“Hình như tôi nghe thấy tiếng súng nổ.”
“Có sao?”
Lạc Gia Bạch mơ hồ, nhưng lại trợn mắt kinh ngạc vì trước mặt bỗng xuất hiện một bức tường thành cao ngất với cánh cổng lớn.
“Chúng ta… vượt qua nhà thợ săn nhanh thế này sao?”
Khi bọn họ lấy ngọc trai ra, cổng lớn rền vang mở lên.
Ánh sáng chói lòa rọi xuống.
Phía sau là một thế giới hoàn toàn khác biệt:
Khu phú hộ phồn hoa xa hoa, trái ngược hẳn với cảnh nghèo nàn lạc hậu của ngôi làng.
Đường phố sạch sẽ, hàng quán tấp nập, người qua lại rủng rỉnh tiền bạc.
Hai người phụ nữ khoác áo choàng lông cáo, che mặt bằng quạt lông, xì xào:
“Bọn chúng cầm ngọc trai mà bước ra từ cánh cổng kia.”
“Làng nghèo hèn mọn còn có kẻ sống sót sao? Tưởng bọn họ chết đói cả rồi chứ!”
Đám phú hộ ngày một đông, vây chặt lại.
“Nhìn bộ dạng rách rưới đó, nghèo thì vẫn cứ là nghèo. Tưởng chỉ cần một viên ngọc trai là đổi được giai cấp ư? Ở đây chẳng ai muốn chứa chấp bọn họ, để họ làm kẻ lang thang đi!”
“Khoan… Ngọc trai đó hình như đang phát sáng?”
Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai chen vào, lập tức chụp lấy cổ tay Lục Ly.
“Ngọc trai phát sáng! Lại còn to thế này! Các người may mắn rồi, ông chủ Châu là một trong mười đại tài phiệt của khu phú hộ. Phu nhân ông ta gần đây mê sưu tầm ngọc trai phát sáng, sẽ trả giá cực cao! Mau theo tôi, khi màn đêm chưa buông xuống!”