Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 43: Chào mừng đến với thiên đường vĩnh cửu 41

Trước Sau

break

Sương mù tầng hai tan dần, lộ ra một chiếc bàn dài đặt chính giữa đại sảnh.

Trước bàn bày năm chiếc ghế.

Trên bàn, một vật thể hình chữ nhật được đặt ngay ngắn.

Chú hề với thân thể hoàn chỉnh đứng bên kia bàn dài, đầu đội mũ, nụ cười vẽ ngoác đến mang tai, hắn cúi người, vươn một tay ra, làm động tác mời họ ngồi vào vị trí.

Tay còn lại bị hắn giấu ra phía sau.

Tề Minh Đạt là người đẩy Kiều Nhân vào sau cùng.

Lúc này, Kiều Nhân đang khe khẽ rên đau, thân thể lúc nóng lúc lạnh, đầu óc quay cuồng, nằm sõng soài trên tấm ván gỗ, mí mắt rũ xuống, phần thân trên không ngừng co giật.

Tiếng chuông từ xa vọng lại, trong đầu Kiều Nhân vang vẳng lời Chúc Nguyệt nói trước đó:

Ngủ một giấc.

Ngủ một giấc là sẽ ổn cả thôi.

Thang máy phía sau mọi người khép lại, rồi hòa vào bức tường như chưa từng tồn tại.

“Thang máy biến mất rồi.” 

Lạc Gia Bạch trầm giọng quan sát xung quanh:

“Tầng này hiện không còn lối thoát.”

Nghĩa là không thể dễ dàng quay lại “tầng một” nữa.

Lục Ly ngồi xuống ghế, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Nặc Nặc.

Kỳ lạ là lần này gương mặt của Nặc Nặc không chiếm trọn trần nhà như những tầng trước.

Trước kia, ánh mắt của cô luôn dõi theo các người chơi.

Giờ đây, ánh nhìn ấy dịu dàng rơi xuống người chú hề.

“Tách... tách...”

Sự yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng động khe khẽ.

“Gì thế? Có gì đó đang cháy à?” 

Chúc Nguyệt đang mân mê chiếc chuông nhỏ trên cổ tay, bị tiếng động làm ngắt quãng, cô chau mày khó chịu.

“Đừng dọa người, tôi chẳng thấy chỗ nào bốc cháy cả.” 

Lạc Gia Bạch ngồi xuống bên trái Lục Ly, chỉ vào vật thể trên bàn: 

“Có lẽ là cái máy ghi âm kia kêu.”

Lục Ly ngẩng đầu.

Máy ghi âm trống rỗng, không có băng.

Phía trước là mười ô vuông nhỏ, chia thành từng cặp, nối liền một hàng.

Tiếng động lúc nãy, nghe chẳng giống phát ra từ máy ghi âm, mà như vọng đến từ bên ngoài.

Từ bên ngoài toàn bộ căn phòng, từ tầng hai này.

Từ chính căn phòng nơi Nặc Nặc đang ở.

Chú hề vẫn cúi người mời, nét mặt cứng đờ, đầu dần xoay về phía hai người đàn ông đang chần chừ.

Kiều Nhân giờ chỉ còn nửa thân người, nằm thoi thóp trên tấm ván, gần như không còn ý thức.

“Mau lên!” 

Tề Minh Đạt sau khi ngồi xuống, liền giơ chân đá vào ván gỗ, ý bảo Kiều Nhân tự mình bò lên ghế.

Hắn vốn đã ngán ngẩm thân thể dính đầy máu me của Kiều Nhân, có thể đẩy ra đến đây đã là nhân nhượng lắm rồi.

Chú hề giơ tay phải giấu sau lưng lên cao.

Trong tay là một chiếc rìu sáng loáng.

Nặc Nặc nghiêm giọng quát lớn:

“Dù hiện đang là nửa đêm, khách quý vừa tỉnh giấc có chút phiền muộn, nhưng xin hãy nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình!”

“Nếu không... Sẽ bị trừng phạt!”

“Tặc tặc.” 

Chúc Nguyệt lẩm bẩm, cố tình thêm dầu vào lửa:

“Chú hề sắp bước lại rồi, anh với Kiều Nhân chắc bị xử chung đấy!”

Lưỡi rìu của chú hề đã lơ lửng ngay trên đỉnh đầu hai người.

Tề Minh Đạt chửi thề một tiếng, cắn răng nhấc Kiều Nhân đầy máu lên, định đặt vào ghế.

Nhưng đúng lúc đó, Kiều Nhân đột nhiên giật mạnh, toàn thân đẫm mồ hôi, mắt mở trừng trừng, đồng tử dại ra, bàn tay vốn giấu trong ngực bất chợt rút ra một con dao găm.

Hắn vừa mới thoát khỏi cơn ác mộng khủng khiếp, trong mơ, Tề Minh Đạt nổi điên chặt nốt hai tay hắn, đau đến mức hồn phiêu phách tán.

Mở mắt ra, thấy ngay gương mặt vặn vẹo đầy tức giận của Tề Minh Đạt.

Kiều Nhân chẳng phân nổi đâu là mộng đâu là thật, vung dao đâm thẳng vào mắt trái của Tề Minh Đạt.

“Aaaaa! Kiều Nhân! Mẹ kiếp, mày điên rồi à?” 

Tề Minh Đạt hét thảm, buông tay ném mạnh Kiều Nhân xuống đất, run rẩy ôm lấy con mắt đang tuôn máu.

“Tao phải sống! Sống sót ra khỏi đây, tao chính là người thắng cuộc!” 

Hắn phát điên, liên tục nhấn vào vòng tay trên cổ tay mình:

“Đạo cụ! Đạo cụ... Mẹ nó, tích điểm không đủ rồi!”

Hắn đã dùng quá nhiều vật phẩm bảo mệnh.

Giờ muốn đổi thêm một món, điểm tích lũy phải cao đến mức dọa người. 

Mà hắn, không còn đủ điểm nữa.

“Là anh muốn giết tôi trước! Tề Minh Đạt, tôi đã theo anh qua biết bao nhiêu phó bản, vậy mà anh dám lừa tôi!” 

Kiều Nhân gào lên:

“Rõ ràng anh đã hứa sẽ cứu tôi! Anh đi chết đi!”

Hắn ta tưởng Tề Minh Đạt ra tay với mình, liền vung dao găm tự vệ ra.

Đầu sau đập mạnh xuống đất cùng với con dao.

Dao găm trượt một đường, chỉ dừng lại khi va vào chân ghế của Lục Ly.

Cùng lúc đó, rìu của chú hề cũng bổ xuống.

“Phập!”

Một nhát chém đứt đôi bàn trước mặt Kiều Nhân.

“Phập!”

Một nhát nữa chém thẳng vào giữa trán.

Thi thể Kiều Nhân bị bổ làm hai nửa đối xứng hoàn hảo.

Máu loang ra, trườn tới chân bốn người như một làn sóng đỏ thẫm.

“Thật chẳng hoàn mỹ chút nào, anh không đủ tư cách làm búp bê của tôi.” 

Nặc Nặc bĩu môi lẩm bẩm:

“Xấu xí! Quá xấu!”

Một bàn tay khổng lồ thò vào căn phòng.

Nắm đấm đang siết chặt của Nặc Nặc từ từ nới lỏng.

Từng hạt cát trào ra từ kẽ tay, rơi xuống phủ lên xác Kiều Nhân và mặt bàn bị vỡ, chất thành một đống nhỏ hình chóp.

Lạc Gia Bạch trầm trồ:

“Chú hề đúng là sứ giả chính nghĩa, nhát rìu này nhìn quá đã mắt.”

Tề Minh Đạt bị đâm xuyên mặt và mắt, choáng váng đến mức không ngừng bôi thuốc mua bằng điểm rẻ tiền, quay sang người gần nhất là Lạc Gia Bạch cầu xin: 

“Cho tôi mượn chút điểm thôi! Có điểm là tôi trả ngay! Làm ơn! Mau lên!”

Lạc Gia Bạch nhìn cái mặt bê bết máu của hắn mà run cả người, liếc sang vẻ mặt bình tĩnh của Lục Ly thì lập tức thấy yên tâm hẳn như được tiêm thuốc an thần.

Vừa vào, anh ta còn tự nhủ phải né xa Tề Minh Đạt, giờ thì đủ gan nói lời từ chối rồi.

Anh đẩy hắn ra, lạnh giọng: 

“Anh điên rồi à? Anh tưởng bọn tôi là người tốt lắm chắc?”

Anh gõ tay lên chiếc vòng tay tà linh.

“Tôi đang đứng top 3 điểm tích lũy trong phòng livestream, anh xếp thứ hai đúng không? Tôi còn mong anh chết sớm để tôi lên hạng nữa kìa!”

Tề Minh Đạt tức đến run rẩy, gào lên: 

“Nói vớ vẩn! Tôi mới là người đứng đầu! Chỉ là điểm danh tiếng của tôi tụt nhẹ tí thôi, sắp vượt qua Lục Ly rồi!”

Lục Ly vẫn chăm chú quan sát động tác của chú hề.

Chỉ thấy chú hề cất rìu, quay lại vị trí trung tâm đối diện bàn, đứng thẳng người.

Một tay đặt lên máy ghi âm, rồi bất động hoàn toàn.

Lục Ly hơi cau mày: “Được rồi, đừng ồn nữa.”

Tề Minh Đạt một tay giữ vết thương, tâm trạng rối loạn, chẳng nghe lọt lời nào, tay kia còn đập bàn thúc giục: 

“Lục Ly! Chúc Nguyệt! Hai người thì sao? Nhiều điểm vậy, cho tôi mượn chút có sao đâu!”

Chúc Nguyệt đưa tay vén tóc, giơ cổ tay lắc lắc chiếc chuông bạc, lạnh nhạt đáp: 

“Không có.”

“Lách tách, lách tách.”

Âm thanh nhỏ lại vang lên ngoài phòng, nhưng quá yếu nên nhanh chóng bị tiếng gào rú của Tề Minh Đạt lấn át.

Lục Ly nghiêng tai nghe kỹ mà không được gì.

Cậu cúi người nhặt con dao găm vẫn còn dính máu, mặt không đổi sắc, đâm thẳng vào bàn tay gây ồn của Tề Minh Đạt.

Lưỡi dao xuyên qua mu bàn tay, ghim chặt xuống bàn.

Lục Ly lạnh nhạt: “Tôi nói rồi, im lặng.”

“Giờ nghe rõ chưa?”

Lạc Gia Bạch ngơ ngác buông tay đang bịt tai xuống, há hốc mồm:

“Cậu… Cậu cũng là sứ giả chính nghĩa!”

Lục Ly lễ phép đáp: “Cảm ơn.”

Đối diện với đôi mắt xám bạc vô cảm kia, Tề Minh Đạt chỉ thấy lạnh từ đỉnh đầu lan xuống tận gót chân.

Hắn bị Lục Ly nhìn chăm chăm mà run lên từng hồi.

Giống như… Một con rắn.

Sau lưng Lục Ly dường như cũng có một con rắn độc.

Đang há cái miệng đầy nanh nhọn ra.

Một tân thủ… Sao lại có khí thế đáng sợ đến thế… Chắc chắn là mình ảo giác rồi!

Tề Minh Đạt lảo đảo rút dao ra, ngã phịch xuống ghế.

Hắn ngửa mặt nhìn lên trần nhà, thở hồng hộc như sắp ngất, con mắt còn lại cũng bắt đầu mờ dần.

Hắn chỉ muốn… Ngủ một giấc.

Lục Ly quay sang chú hề, nói: 

“Bắt đầu trò chơi đi.”

Chú hề khẽ gật đầu, giơ tay chỉ vào ô vuông ngoài cùng bên trái, gần chỗ mọi người.

Sau đó thì… Không nhúc nhích nữa.

“Ý là sao đây?” 

Lạc Gia Bạch mặc kệ Tề Minh Đạt đang rên rỉ bên cạnh, bắt đầu suy đoán:

“Chúng ta phải đặt gì đó vào trong ô này à?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc