Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 42: Chào mừng đến với thiên đường vĩnh cửu 40

Trước Sau

break

Bách Tư hỏi:

“Không phải con người các cậu đều ngủ trên giường sao?”

“Tại sao cậu lại ngủ dưới đất?”

Cơn buồn ngủ của Lục Ly tiêu tan quá nửa.

Cậu ôm chặt gối và chăn, rón rén leo lên nửa chiếc giường, cố ý chọn bên xa Bách Tư nhất.

Ánh mắt vẫn luyến tiếc nhìn về góc sàn vừa dọn dẹp, nơi còn lưu lại chút hơi ấm.

Lục Ly ôm chăn thật chặt, vùi mặt vào bên trong, khẽ chu môi tỏ rõ sự không vui.

Không được ngủ dưới đất nữa rồi.

Phải trông giống một con người hơn. 

Phải giống những người khác, ngủ trên giường như một người bình thường.

Đúng rồi… Mình là con người…

Nhưng cảm giác trống trải ở cả hai bên khiến đầu óc cậu trở nên mơ hồ.

Nằm nghiêng cũng không đúng, nằm ngửa cũng kỳ lạ, úp mặt càng chẳng yên.

Cánh tay duỗi ra… Nhưng mãi không chạm được vào mép giường.

Giống hệt như những bức tường trong phòng thí nghiệm.

Dù có cố vươn tay thế nào, cậu cũng không thể chạm tới ranh giới.

Lục Ly nhắm mắt lại. 

Tai bắt đầu ù đi.

Cảnh vật trước mắt nhòe dần. 

Cậu như thể đang quay về phòng thí nghiệm nơi đã bị giam cầm suốt hai mươi năm.

Tê buốt từ các đầu ngón tay bắt đầu lan ra, một ảo giác mà cơ thể vẫn chưa xóa được.

Có ai đó đang dùng đèn pin công suất lớn rọi thẳng vào mắt cậu. 

Còn người kia thì mở miệng to như vực sâu, hét lên the thé:

“Nó lại sắp ngủ rồi! Dùng sốc điện! Cho nó tỉnh lại!”

“Vẫn chưa giãn đồng tử! Ít nhất còn chịu đựng được mười ngày nữa! Bài kiểm tra giấc ngủ đã kéo dài hơn ba tháng, thế mà nó vẫn chưa ngủ! Quả là kỳ tích! Không có thí nghiệm nào ưu tú hơn nó!”

“Ha ha ha, còn giãy giụa như sâu! Thật nực cười! Mở nó ra! Kéo bốn chi hết cỡ! Hôm nay phải nghiên cứu nội tạng đồng bộ! Để tao mổ tim nó trước!"

"Mổ biết bao nhiêu lần rồi, mà nội tạng của nó vẫn khác người! Dạ dày dịch trái, tim ở giữa! Ai lại có tim mọc chính giữa chứ?”

Lục Ly nắm chặt ga giường, các ngón tay siết chặt đến run rẩy.

Cả lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi lạnh.

Bách Tư ngồi ở đầu giường bên kia, cảm nhận được Lục Ly trở mình liên tục, cứ như đang lăn lộn trên giường vậy.

Anh cuối cùng cũng ép bản thân đọc tiếp tài liệu, lật sang trang mới, rồi khẽ cười thầm đầy khinh thường trong lòng:

Chỉ là ngủ trên giường thôi, có cần phải vui đến mức đó không?

Ngay giây tiếp theo, vạt áo choàng sau lưng anh bị ai đó túm lấy mạnh mẽ.

Lục Ly như người chết đuối vớ được cọc, siết chặt lấy anh, ngồi bật dậy, mồ hôi túa ra từ thái dương chảy dọc xuống.

Đôi mắt xám tro mở to, ánh nước nhòe mờ.

Cậu kiên quyết nói:

“Tôi không muốn ngủ trên giường.”

“Xin lỗi, tôi không để ý là đang nắm phải áo của anh.”

Nhận ra tay mình đang nắm một thứ vừa mềm mịn vừa trơn mượt như lụa, Lục Ly cúi đầu nhìn, mới phát hiện là mình đã vò nhăn áo choàng đen của Bách Tư. 

Cậu vội vàng buông tay, lúng túng nói:

“Tôi sẽ giúp anh vuốt phẳng lại.”

Cậu nặn ra một nụ cười nhợt nhạt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vô tình để lại dấu vết mờ nhòe trên áo của Bách Tư.

Giải quyết xong “tai nạn”, Lục Ly lại ôm chặt chiếc gối, lảo đảo và vụng về trèo xuống giường, quay trở lại góc phòng ban nãy. 

Giọng cậu trầm thấp vang lên từ sau tấm chăn:

“Không giống con người thì thôi, tôi thích ở đây hơn.”

Lưng tựa vào hai bức tường vững chãi, Lục Ly thở phào đầy dễ chịu: vẫn là ở đây tốt hơn.

Dù gì trong phòng cũng chỉ có mỗi một khán giả, Bách Tư. 

Một... Con quỷ.

Bách Tư cũng biết cậu không giống những con người bình thường.

Ở đây không cần phải giả vờ hay học cách “hòa nhập”.

Trở lại nơi an toàn, Lục Ly nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Bách Tư nhìn chằm chằm vào tài liệu đang mở dở, rất lâu cũng không lật tiếp một trang nào.

Đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều ổn định của Lục Ly.

Anh mới cúi mắt xuống, nhìn vạt áo choàng bị vò nhăn kia.

Bách Tư lạnh nhạt nghĩ:

Đã bị làm bẩn rồi, sáng mai nhất định phải đem đốt đi.

Dù sao thì... Anh mắc chứng sạch sẽ nặng lắm.

Sáng hôm sau, Lục Ly quyến luyến đặt lại chiếc gối lên giường, vỗ nhẹ nhẹ rồi quay sang khen với Bách Tư đầy nhiệt tình:

“Thật sự rất dễ chịu. Quà anh tặng đúng là tuyệt vời. Hai ngày nay là hai giấc ngủ ngon nhất của tôi đấy.”

Bách Tư trầm giọng hỏi:

“Cậu không quen giường ở đây à?”

Cả đêm qua anh cứ nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có thể đưa ra được một lý do như vậy.

Nụ cười trên môi Lục Ly khẽ trở nên gượng gạo. 

Cậu không thích nhắc tới những chuyện xảy ra trong phòng thí nghiệm. 

Ngón tay vô thức đưa lên chạm vào chiếc vòng cổ màu đen như gông xiềng siết quanh cổ mình, khẽ đáp:

“Cũng có thể xem là vậy.”

Lục Ly rời khỏi phòng với tinh thần có vẻ khá ổn, bước vào thang máy thì bắt gặp Lạc Gia Bạch với hai quầng thâm to tướng dưới mắt.

Lạc Gia Bạch vừa ngáp liền ba cái, vừa oán thán:

“Tối qua cái cô kia khóc càng lúc càng lớn, tôi còn tưởng mình đang ngủ chung giường với cổ!”

"Rầm rầm rầm" tiếng bánh xe lăn trên sàn át hết tiếng than vãn.

Tề Minh Đạt đẩy vào một chiếc xe đẩy tạm bợ làm từ hai bánh xe và một tấm ván gỗ. Trên xe là Kiều Nhân, vẻ mặt nhăn nhó đau đớn.

Kiều Nhân đã mất hai chân, bị cắt cụt sát phần gốc đùi.

Vốn đã thấp và mập, giờ chỉ còn phần thân trên, trông chẳng khác gì một cục thịt tròn lẳn cắm hai que tăm làm tay.

Ngón tay của Kiều Nhân bám chặt lấy ống quần của Tề Minh Đạt, rên rỉ:

“Thuốc... Tề ca, anh xịt thêm chút thuốc nữa đi, tôi đau quá chịu không nổi rồi! Tôi là vì anh mới bị thương mà, anh hứa sẽ chữa cho tôi mà!”

Tề Minh Đạt vừa đẩy xe vừa mặt mày cau có, giờ nghe vậy lại càng bực mình, gầm lên:

“Hôm qua đã nói rồi, thuốc mỗi ngày chỉ được xịt một lần! Điểm số của tôi cũng có hạn!”

Một giọng nữ vang lên ở góc thang máy, lạnh lùng và châm chọc:

“Không phải đã lừa của tôi mấy vạn điểm rồi sao? Sao điểm của Tề ca vẫn chưa đủ dùng vậy nhỉ?”

Kiều Nhân sợ đến trố mắt nhìn về phía phát ra giọng nói, trán toát mồ hôi lạnh, chảy ròng ròng xuống mắt cay xè, nhưng không dám nhắm lại. 

Môi nứt nẻ run rẩy:

“Chúc Nguyệt? Cô… Cô sao vẫn còn sống?”

“Tôi… Tôi chết rồi phải không? Mới thấy được ma thế này?”

Bốp!

Tề Minh Đạt tát thẳng lên đầu hắn:

“Nói năng linh tinh cái gì đấy!”

Chúc Nguyệt mỉm cười nhìn hai người, đôi mắt nửa như cười nửa như châm biếm:

“Tôi chưa chết, khiến mấy người thất vọng lắm à?”

Ánh mắt của Chúc Nguyệt đảo qua mọi người, lướt qua Tề Minh Đạt, cuối cùng dừng lại trên người Kiều Nhân như đã tìm thấy mục tiêu.

Đồng thời, một ý tưởng cũng lóe lên trong đầu cô.

Chúc Nguyệt cúi người, tỏ ra như đang quan tâm, nghiêng mình sát lại gần Kiều Nhân. 

Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng vẫy vẫy trước mắt hắn, dịu dàng hỏi:

“Trông anh bây giờ thật thảm. Đã lên tới tầng hai rồi thì đừng cố gắng nữa, lát nữa tìm chỗ nào đó ngủ một giấc đi.”

Khi cổ tay Chúc Nguyệt đung đưa, chiếc vòng tay bạc treo dưới chiếc vòng tay tà linh phát ra âm thanh leng keng trong trẻo, nhẹ nhàng mà mê hoặc.

Ánh mắt của Kiều Nhân càng trở nên đờ đẫn.

Vô thức lặp lại lời cô:

“Ngủ… Ngủ một giấc…”

“Lại là mày! Tao biết ngay mà!”

Tề Minh Đạt chẳng hề nhận ra có điều gì bất thường, cơn giận bị đè nén suốt từ trước đến giờ cuối cùng cũng có chỗ để bộc phát. 

Hắn trừng trừng nhìn Lục Ly, gào lên đầy tức tối:

"Mày cứu Chúc Nguyệt! Mày cứ phải ngáng đường tao đúng không?”

Lục Ly thản nhiên liếc nhìn hắn, giọng điềm nhiên:

“Tôi đâu có cứu cô ấy.”

“Là cô ấy tự mình thoát được.”

Cậu xoay người bước ra khỏi thang máy, lướt qua chiếc xe đẩy nồng nặc mùi máu tanh như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Lạc Gia Bạch và Chúc Nguyệt cũng lặng lẽ đi theo sau.

Tề Minh Đạt bị bỏ lại phía sau, tức đến mức giậm chân, trông chẳng khác gì một kẻ điên loạn.

Ánh mắt hắn dán chặt vào Lục Ly, chất chứa oán độc, đen đặc như vũng nước bẩn sắp trào ra khỏi đáy mắt.

Phòng ở tầng hai trống rỗng một cách đáng sợ, rộng đến mức khiến người ta thấy bất an.

Nặc Nặc đang bò trên trần nhà, nhìn họ từ trên cao. 

Khóe miệng cong lên thành một nụ cười vừa ngây thơ vừa háo hức:

“Cuối cùng thì mọi người cũng lên được tầng hai rồi. Nặc Nặc tin là mọi người rất mạnh, có thể giúp Nặc Nặc giải quyết một rắc rối đã làm phiền Nặc Nặc rất lâu.”

“Chú hề là người bạn thân nhất của Nặc Nặc… nhưng nó chưa từng nói chuyện với Nặc Nặc.”

“Nó đang ở trong đó đấy. Mọi người có thể khiến nó nói với Nặc Nặc một câu không?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc