Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 41: Chào mừng đến với thiên đường vĩnh cửu 39

Trước Sau

break

Nặc Nặc đột nhiên khựng lại, vai cô cứng đờ.

Cô siết chặt hai nắm tay, ra hiệu với Lục Ly:

“Chú hề không phải là mẹ em. Chú hề chỉ là chú hề, là người bạn tốt nhất của em, cũng là người bạn duy nhất của em.”

Bị ánh mắt của Lục Ly nhìn chằm chằm, Nặc Nặc bất chợt nổi cáu, cô đập mạnh nắm tay lên màn hình TV, giọng đầy tức giận:

“Tại sao anh lại nhìn em như thế? Anh không tin lời em nói đúng không?”

Lục Ly nhún vai, tỏ vẻ vô hại:

“Tất nhiên là tin rồi.”

“Anh có nói gì đâu.”

Nặc Nặc hừ một tiếng ra vẻ trưởng thành,

cô cố gắng tỏ ra nghiêm túc cảnh cáo:

“Lần sau đừng đoán bừa nữa. Đoán sai mấy câu hỏi bên ngoài đề bài, anh cũng sẽ bị biến thành búp bê đó!”

Nói xong, cô quay người rời khỏi.

Hình ảnh cũng chuyển sang màu đen.

Chiếc TV cuối cùng cũng biến mất, hòa vào bức tường phẳng lì trước mặt, không còn để lại chút dấu vết nào.

Trước mặt ba người giờ chỉ còn lại ba cánh cửa, dẫn vào đêm trò chơi.

Chúc Nguyệt quỳ gục bên cạnh bàn trà,

vừa bám lấy mép bàn, vừa thở hổn hển đầy đau đớn.

Dù thời gian biến thành búp bê không dài,

nhưng với cô, lại như cả đời dài đằng đẵng.

Ý thức vẫn còn đó — nhưng chỉ là ý thức.

Thân thể thì hoàn toàn tê liệt, cứng ngắc như đá.

Nhưng may mắn...

Lục Ly và Lạc Gia Bạch đã vượt qua được phần này.

“Khi trả lời câu hỏi, Nặc Nặc không nhìn thẳng vào mắt cậu, còn cố nhấn mạnh nội dung sai.”

Lạc Gia Bạch rất để ý đến lời Nặc Nặc vừa nói, anh bắt đầu học theo Lục Ly phân tích ngôn ngữ cơ thể, anh hạ giọng chỉ đủ hai người nghe thấy:

"Nặc Nặc đang nói dối với cậu. Cô bé biết rất rõ chú hề chính là mẹ.”

“Nhưng tại sao lại không chịu thừa nhận?”

Lạc Gia Bạch chìm vào suy nghĩ:

“Lẽ nào... Cô bé cảm thấy việc mẹ từng ngồi tù là điều nhục nhã, nên không muốn nhận lại mẹ?”

“Không phải vì lý do đó.”

Lục Ly lắc đầu.

"Nặc Nặc rất phụ thuộc vào mẹ. Trong nhật ký, dù bị mẹ mắng mỏ bằng những lời rất nặng, cô bé vẫn luôn tìm lý do bênh vực mẹ,

cho rằng lỗi là do mình."

"Nhất định là còn một chuyện khác, khiến cô bé tin rằng: Chỉ cần không thừa nhận chú hề là mẹ, thì có thể vĩnh viễn trốn tránh kết cục tồi tệ nhất.”

“Ngày mai là tới tầng hai rồi.” 

Lạc Gia Bạch nói.

“Có lẽ ở đó sẽ tìm được lời giải cho chuyện này.”

Anh lại hỏi:

“Có phải cậu đã sớm nhận ra người đàn ông kia, cái người gọi là ba đó, là một tên khốn phải không?”

Giọng anh đầy căm phẫn, đổi cách xưng hô:

“Hắn ta không xứng đáng làm ba.”

Lục Ly cúi đầu nhìn vạch chỉ đường dưới chân, từng bước từng bước đi đến cánh cửa phòng.

“Tôi đã đoán được một phần từ trước khi vào vòng này. Vừa nãy, khi tìm đủ bốn món đồ, thì có thể xác định chắc chắn.”

Nơi này không phải thiên đường, gia đình của Nặc Nặc cũng đầy rẫy những vết nứt.

“Từ tầng năm trở đi, trước mỗi vòng chơi đều có một đoạn miêu tả của Nặc Nặc.”

Lục Ly nhớ lại:

“Trong mắt Nặc Nặc, ‘ba’ là người luôn giận dữ, hơi chút không vừa ý là quất roi đánh con. Một người như vậy không thể nào là người tốt được.”

“Ra vậy...” 

Lạc Gia Bạch lẩm bẩm:

“Lúc ở vòng lớp học, tôi rõ ràng đã sờ thấy chú hề không có nửa thân dưới, nên mới tưởng đó là bố. Không ngờ... Lại là mẹ. Thật sự nằm ngoài dự đoán.”

“Tại vì anh chưa đọc kỹ đạo cụ thôi.”

Lục Ly đứng trước cửa phòng, giọng trầm thấp:

“Ngày mẹ rời đi, Nặc Nặc đã viết trong nhật ký: Nếu mình cắt bỏ cả hai chân của mẹ, thì mẹ sẽ không bao giờ rời xa mình nữa.”

Có lẽ Nặc Nặc luôn biết rõ chú hề chính là mẹ mình.

Nhưng tại sao cô bé lại không chịu thừa nhận?

Chúc Nguyệt bước ngang qua.

Lục Ly thò tay vào túi áo, bất ngờ đưa tay ra chặn lại, rồi đưa cho cô một viên “thuốc độc”:

“Cứ 12 tiếng uống một lần, nhớ đến tìm tôi lấy thuốc.”

Chúc Nguyệt vội vàng nhận lấy, khom người cảm ơn, trong mắt đầy chân thành:

“Cảm ơn anh. Ngày mai, tôi nhất định sẽ không khiến anh thất vọng.”

Lúc này, vòng tay thông báo liên tục phát sáng đỏ rực, bởi đám khán giả vừa hoàn hồn sau màn diễn buổi sáng, bắt đầu... Spam donate.

[Tặng 10.000 minh tệ! Gửi cho streamer toàn bộ tiền tiêu vặt tháng này luôn đó!Cuối cùng cũng đến đêm game rồi!Xoa tay hóng tiếp nào! Ban ngày đã phê như vậy, để xem buổi tối anh ta solo tà thần ra sao đây!]

[Bác ở trên, chắc mới vô xem hả? Tối thì chuẩn bị đi ngủ đi là vừa. Buổi tối livestream của streamer không có hình cũng chả có tiếng, style “hỏng là hỏng cho triệt để” luôn ấy.]

[Gọi quản lý sửa cái phòng livestream mà cứ giả chết. Thanh minh streamer không hack thì nhanh như chớp, mà ba ngày liên tục không có hình ảnh đêm là sao? Đừng tưởng không nổi điên là tụi tôi ngu! Tôi tức rồi đó, tôi giận thật luôn đó!]

[Tặng 10.000 minh tệ. Cầu cứu Có ai mắt nhanh tay lẹ vừa rồi chụp được tấm streamer khóc không? Trả giá cao để xin ảnh. Tôi muốn lấy làm hình nền!]

[Bạn bên trên, ib tôi. Tôi có 10 tấm chụp liên tiếp, mỗi tấm đều là thần nhan khác nhau.]

[Đủ rồi đó! Không thể ngờ trong giới quỷ lại có mấy người như mấy người! Streamer vừa rồi buồn đến phát khóc, còn mấy người thì lén lút share hình! Cái Âm giới này đúng là một cái… fan club toàn yêu đơn phương (ib mình với, gửi mình bộ đó nha, gấp lắm!)]

Lục Ly khép cửa lại, thấy Bách Tư đã ngồi sẵn trên mép giường, trước mặt trải ra một tập tài liệu dày cộp.

“Chào buổi tối, Bách Tư.”

“Hôm nay cũng bận rộn lắm à?”

Bách Tư cầm cây bút lông trong tay, động tác dừng lại.

Anh không quay đầu, cũng không lật trang, ánh mắt cứ dừng thật lâu trên trang giấy.

“Bận.”

Dù vậy, ban ngày anh vẫn ráng dành chút thời gian… Chuẩn bị sẵn một “cách chết” mới khác biệt với mấy lần trước.

Nếu Lục Ly chủ động hỏi, anh… Có thể miễn cưỡng thử cùng cậu một lần.

Quả đúng như Bách Tư dự đoán, Lục Ly đi thẳng lại giường, lấy chiếc gối từ đầu giường ra như bảo vật.

Công việc là trên hết Bách Tư tiếp tục dán mắt vào tài liệu, chỉ liếc nhẹ Lục Ly bằng một góc ánh mắt.

Ngón tay đeo găng da, đầu ngón chạm nhè nhẹ lên mặt bàn.

Phòng nhỏ. 

Giường cũng nhỏ.

Từ đầu giường bên kia bước đến cạnh anh, rõ ràng chỉ vài bước…

Vậy mà Lục Ly lại đi lâu như thế?

Nửa ngày trời cũng không nghe thấy thêm động tĩnh nào.

Ngược lại, sau lưng lại vang lên tiếng lụp chụp khe khẽ, chăn ga cũng bị lén kéo đi một góc.

Bách Tư nhíu mày.

Từ khi nhận việc dưới trướng anh, cái tên nhân loại này càng lúc càng gan.

Anh đã hạ mình cho phép Lục Ly ở chung một phòng, vậy thì mọi thứ trong phòng… đều mặc định là của anh.

Hai đêm trước, Lục Ly còn biết điều ngủ dưới đất, co mình nơi góc phòng.

Mà giờ lại dám lén lên giường, không nói tiếng nào?

Định… Chiếm giường thật đấy à?

Bách Tư đặt bút lông xuống, chuẩn bị đuổi tên nhân loại không biết điều này xuống khỏi giường.

Nhưng khi quay lại, anh phát hiện… Lục Ly vẫn nằm ở góc cố định.

Chỉ là cậu kéo cả chăn xuống đất ngủ.

Lưng cậu thanh niên áp sát vào góc tường, mái tóc mềm màu xám tro rũ xuống vai và cổ, cằm gác lên gối, cọ qua cọ lại như đang tận hưởng, tay còn dụi nhẹ mắt.

Ánh nến hắt lên người cậu, khiến làn da vốn đã trắng nay càng thêm trong suốt, mong manh.

Trông cứ như lâu rồi không được ăn no, cũng chẳng ngủ yên.

Tâm trạng rõ ràng tụt dốc.

Bách Tư muốn hỏi: Hôm nay không chết nữa à?

Thế nhưng đến lúc mở miệng, lời thốt ra lại thành:

“Hôm nay không ăn bánh à?”

“Không.” 

Lục Ly đáp:

“Một năm chỉ có một lần sinh nhật, hôm qua ăn rồi.”

Cậu dùng ngón tay ấn nhẹ hốc mắt đang thấy đau xót:

“Với lại bánh mắc lắm… Tôi không đủ điểm, ăn một lần là thấy quá xa xỉ rồi.”

Lục Ly hạ tay xuống, nghiêng đầu hỏi:

“Là… Anh muốn ăn hả?”

Bách Tư bật cười khẽ:

“Không hứng thú.”

Anh chưa bao giờ thích đồ ngọt lịm như vậy.

Chỉ là hôm nay có bảo người phụ trách khu ẩm thực nâng cấp lại công thức bánh ngọt đôi chút vốn định cho Lục Ly xem thử, xem có nhận ra gì khác không.

Còn về điểm số… Hôm nay, anh đã lật lại tài khoản đặc biệt của mình. Dư dả hơn “khá nhiều”.

Giờ Lục Ly cũng có lương rồi. 

Ăn chút bánh ngọt, điểm số hoàn toàn dư sức chi trả.

Chẳng đến mức như bây giờ, nghèo đến mức chẳng dám đụng miếng đồ xa xỉ nào.

“Phó bản này sắp kết thúc rồi. Ngoài kỳ nghỉ như đã hứa, tiền lương của cậu tôi sẽ ứng trước 200,000 điểm.”

Bách Tư sờ cằm, thong thả nói.

Lúc đầu không thể trả quá nhiều. 

Nhân loại vốn tham lam, chẳng bao giờ thấy đủ.

Nhưng nếu tăng lương từ từ, từng chút một, bọn họ sẽ vui vẻ hồ hởi, hăng say làm việc như điên.

“Sau này tùy vào biểu hiện của cậu trong phó bản. Làm tốt thì được tăng lương, mỗi lần tăng 10,000.”

Lục Ly chẳng phản ứng gì.

Bách Tư nhìn vào tập tài liệu nhưng cả nửa ngày chẳng đọc nổi dòng nào. 

Bút lông trong tay anh gõ cộc cộc lên giấy, tỏ rõ sự mất kiên nhẫn.

“Vậy tăng 30,000.” 

Anh cau mày. 

“Mức lương khởi điểm của cậu vốn không thấp, đừng được đà lấn tới.”

Vẫn không ai trả lời.

Phòng vẫn yên ắng.

“Tối đa tăng 60,000. Con người không nên quá tham.”

“Anh nói gì cơ?” 

Lục Ly nửa tỉnh nửa mơ ngẩng đầu lên, vừa lơ mơ vừa dụi mắt, còn lỡ đập đầu vào góc giường, lúng túng xoa trán.

“Tôi buồn ngủ quá…”

Không khí lạnh lẽo bao trùm quanh Bách Tư.

Bình thường, bất kỳ tà thần nào đứng trước mặt anh, chỉ một biểu cảm, một cử động của anh thôi cũng khiến đối phương phải dè chừng, đoán già đoán non. 

Mỗi câu nói của anh đều được nghe kỹ như thánh chỉ.

Thế mà cái tên nhân loại này…

Lại dám lơ anh trắng trợn như vậy.

Thật là… Quá mức kiêu ngạo.

“Tôi nói.” 

Bách Tư mím môi, giọng lạnh lẽo.

Nhưng cuối cùng thốt ra lại là:

“Lên giường ngủ đi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc