Lục Ly tạm dừng khung hình bên trái.
[Ôi trời ơi, cục cưng nhỏ của bà ơi, con chạy chậm thôi nào! Hôm nay trời mưa, đường trơn lắm, cẩn thận kẻo té đấy!
Cái ông chủ nhà bên kia thật là kỳ quặc! Suốt ngày ở nhà đánh con nít!
Đứa nhỏ đó ngày nào cũng khóc trong nhà, trước đây tôi cứ tưởng là bà vợ đánh con...
Kìa, có thấy vết máu khô ở góc cầu thang không? Tôi hay dậy sớm đi chợ nên từng thấy ông ta để roi ngay trước cửa, mấy cái roi đánh đến gãy, toàn dính máu!]
[Đứa nhỏ đó đầu óc cũng không bình thường, lần trước tôi gặp nó ra ngoài, cái váy trên người toàn máu, chắc là bị đánh chảy máu dính vào váy. Tôi bảo nó về thay bộ khác, nó sống chết không chịu, còn khăng khăng bảo: “Đây là chiếc váy đỏ đẹp nhất của cháu!”]
[Giờ xảy ra chuyện thế này, tôi mới thấy hóa ra trước giờ mình trách nhầm bà mẹ trong nhà rồi…]
Lục Ly tạm dừng khung hình bên phải.
[Đừng chạy loạn nữa! Nắng thế này một lúc là mồ hôi vã ra đấy!]
[Đứa nhỏ nhà đó tên là Nặc Nặc, học cùng lớp với cháu tôi. Cháu tôi học dốt, toàn đứng ba hạng cuối lớp. Con bé Nặc Nặc thì giỏi lắm, lúc nào cũng hạng nhất. Hôm trước thi giữa kỳ, nó bị sốt nên thi không tốt, tụt xuống hạng hai.]
[Vậy mà về nhà, tôi nghe thấy ba nó mắng con ầm ầm: “Sao mày lại ngu như vậy? Quá kém cỏi! Tao nuôi mày để làm gì? Gen của tao tốt như thế, tao là tiến sĩ! Vậy mà mày chỉ thi được hạng hai? Hạng hai với hạng bét thì có gì khác nhau?”
Giờ xảy ra chuyện thế này, một đứa nhỏ ngoan như vậy… Thật sự quá đáng tiếc rồi.]
“Cái bàn trà lại thay đổi nữa rồi.”
Giọng Lạc Gia Bạch nghe rõ vẻ mất tinh thần.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, thế giới quan của ang ta đã bị lật đổ hết lần này đến lần khác.
Hiện giờ, cho dù có chuyện quỷ quái gì xảy ra, anh cũng không còn cảm xúc để phản ứng nữa.
Lần này bàn trà trở nên gọn gàng hơn, mọi thứ bày hơi lộn xộn, nhưng ngay chính giữa lại vô cùng rõ ràng:
Một cây roi đã dính máu bị đánh đến gãy, bên cạnh là một chiếc váy trắng bị nhuộm đỏ bởi máu.
Lạc Gia Bạch nhìn chằm chằm vào đó, nét mặt phức tạp:
“Chắc đây chính là đạo cụ cần tìm rồi nhỉ?”
Ngay khi anh vừa nhấc món đồ lên, một âm thanh máy móc đồng thời vang lên:
[Tiến độ khám phá đạo cụ then chốt: +0.2]
Sau đó, họ tiếp tục tắt hai chiếc TV đúng như yêu cầu.
Chỉ còn bức tường TV cuối cùng sáng đèn.
Trên màn hình là hình ảnh một cô gái mặc đồ thể thao, bị phóng viên chặn lại giữa đường.
Cô tháo tai nghe ra, kéo nhẹ sợi dây dắt chó, hai chú Labrador ngoan ngoãn ngồi xuống bên chân cô.
Cùng lúc đó, bản tin thời tiết cuối cùng xuất hiện:
Một màn hình hiển thị trời nắng,
Màn hình còn lại báo có mưa.
[Mấy người muốn hỏi chuyện nhà trên lầu đúng không? Tôi đúng lúc cũng có chuyện muốn nói.]
[Tại vì nuôi chó, tôi từng cãi nhau với họ.
Ông chủ nhà đó cứ luôn miệng bảo mình bị suy nhược thần kinh, còn nói hai con chó nhà tôi làm ông ta mất ngủ!]
[Tôi lên tận nhà nói lý lẽ, mới phát hiện nhà ông ta cũng nuôi một con chó đen.
Nhưng mà con chó đó thì ngoan lắm không kêu, không phá, lúc nào cũng quấn lấy con bé con nhà đó, khác hẳn hai con “nghịch tử” nhà tôi.]
[Được rồi, để tôi kể một chút về ấn tượng của tôi với ông ba và đứa nhỏ nhà đó.]
Lục Ly tạm dừng một trong hai màn hình.
[Tối hôm đó trời mưa rất to, ban đầu tôi còn tưởng là sấm sét, về sau mới phát hiện ra là ông ba nhà đó đang phát điên cắt đồ trong bếp! Tiếng dao rọc “đùng đùng đùng” cả đêm!]
[Tôi lên gõ cửa bảo ông ta nhỏ tiếng lại, mà ổng không hề mở cửa. Tôi định quay về ngủ,
vừa bước đến cửa sổ thì thấy hai người không che ô đứng dưới trời mưa.]
[Một người là ông ba kia, tay xách từng túi to túi nhỏ màu đen, từng túi từng túi ném vào bãi rác.]
[Còn một người nữa… Là một kẻ mặc đồ chú hề kỳ quái, đang nấp sau cái cột gần đó. Ông ba hoàn toàn không phát hiện ra nó.]
[Mà chuyện xảy ra sau đó, tôi thấy chắc chắn có liên quan đến cái gã chú hề đó,
vì sau khi ông ba đi rồi, gã hề kia cũng mò đến bãi rác.]
Lần đầu tiên trên tivi có người nhắc đến “chú hề”, Lục Ly khựng lại một chút, tạm dừng màn hình đó rồi bật chiếc còn lại.
[Hôm đó trời đẹp, buổi sáng cũng không có sương. Tôi dậy sớm dắt chó đi dạo trong khu, đang tìm chỗ cho tụi nó đi vệ sinh.
Đột nhiên cả hai con cùng gầm gừ, sủa như điên về phía khu phân loại rác của chung cư, tôi phải vất vả lắm mới giữ được dây xích.]
[Tôi quay lại nhìn, thì thấy bé gái nhà trên lầu, đang cùng một người mặc đồ chú hề,
cúi đầu bới tung đống rác, không rõ đang tìm thứ gì.]
[Giờ xảy ra chuyện như vậy, tôi nghĩ chắc chắn có liên quan đến tên chú hề đó! Mà tôi cũng thấy kỳ lạ lắm, cái gã hề đó y như từ trên trời rơi xuống, không biết từ đâu đến,
mấy hôm rồi cứ lởn vởn quanh công viên đối diện khu chung cư, không chừng là bọn chuyên bắt cóc trẻ con!]
[Mấy người nhất định phải điều tra cho ra ngọn ngành!]
Tivi phát xong, Lục Ly quay người lại đúng lúc đó, bàn trà lại thay đổi một lần nữa.
Bây giờ, bàn trà sạch bong không tì vết, như thể có người trong nhà mười năm qua đều lau chùi nơi này không thiếu một ngày nào.
Trên mặt bàn, một chiếc hộp kim chỉ màu cam nằm yên lặng, gọn gàng như thể đang chờ ai đó mở ra một sự thật nào đó bị giấu kín từ lâu.
Lục Ly ngồi xuống, mở hộp kim chỉ ra bên trong một hàng kim may được xếp ngay ngắn, đầu kim sáng bóng, chứng tỏ chủ nhân vẫn thường xuyên sử dụng.
Bên cạnh, một cuộn chỉ trắng nhỏ được cuốn lại cẩn thận.
Lục Ly bất chợt nhớ tới cảnh tượng trong hố cát...
Lúc đó, cậu đã từng tìm được thi thể Buck bị chia cắt.
Tứ chi bị cắt rời được nhét trong túi rác màu đen, chính là loại túi người bố lén lút mang đi trong đêm, rồi vứt vào đống rác.
Người đã tàn nhẫn giết Buck chính là người bố.
“Kim với chỉ…”
Lúc này, Lạc Gia Bạch cũng bước lại gần, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Cậu còn nhớ trong bức ảnh chụp gia đình, cổ của Buck bị khâu một vòng chỉ trắng không? Tay chân của nó cũng vậy, toàn là vết khâu. Nó… Đã bị ai đó khâu lại từng mảnh.”
Lạc Gia Bạch nuốt nước bọt, tiếp lời:
“Là ba chặt xác Buck, còn chú hề và Nặc Nặc thì mò lại từng phần thi thể trong đống rác, rồi chính chú hề đã may nối Buck lại.”
Ánh mắt anh dừng lại ở bàn trà.
“Vậy đây chính là hộp kim chỉ của chú hề…”
“Khặc!”
Lạc Gia Bạch hít vào một hơi, lùi hai bước, tay ôm đầu, trông như sắp ngất.
“Tôi cần… Phải… Tiêu hóa lại đã. Mẹ ơi, cái ông ba này không chỉ là một thằng khốn,
mà là đồ bệnh hoạn! Một tên cuồng phân xác chính hiệu! Cả nhà có biến thái, hoá ra là lão ta!”
Ngay khoảnh khắc đó, vòng tay rung lên:
[ Tiến độ khám phá đạo cụ then chốt: +0.2]
Sau khi thu thập đủ đạo cụ cuối cùng, Lục Ly dùng điều khiển tắt hai chiếc TV đúng.
Màn hình dự báo thời tiết phía trên đầu lập tức tối đen.
Hai người cứ tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc.
Nhưng đột nhiên, một chiếc TV bật sáng.
“Xì xì”
Một tràng tạp âm điện nhiễu chói tai vang lên, rồi xuất hiện hình ảnh.
Lạc Gia Bạch căng thẳng tột độ, lùi lại một bước:
“Tôi nhớ rõ mà, dự báo thời tiết chỉ có bốn cái thôi! Sau bốn cái đó là… Là kênh người phụ nữ cứ khóc không ngừng chứ!
Sao tự nhiên lại có thêm một bản dự báo nữa?”
Lục Ly không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào màn hình.
Giọng nữ phát thanh viên vang lên:
“Xin chào mọi người, hôm nay là ngày 20 tháng 12, hoan nghênh quý vị đã theo dõi bản tin dự báo thời tiết, mang đến cho quý vị những thay đổi thời tiết và thông tin khí tượng trong tuần tới."
"Tuần sau nhiệt độ sẽ ấm dần lên, có thể lên tới 26 độ C, mặc dù đang là mùa thu đông, thời tiết hanh khô, xin quý cư dân chú ý phòng cháy nổ.”
Sau khi phát xong bản tin, chiếc TV lập tức tắt hẳn.
Nặc Nặc xuất hiện trên màn hình.
Ngón tay nhỏ của bé khẽ vẫy nhẹ, một làn gió mỏng thổi qua. Chúc Nguyệt, người đã bị biến thành búp bê, bỗng nhiên sống lại.
Nặc Nặc cười rạng rỡ:
“Chúc mừng hai anh. Trước khi ba em quay về, hai anh đã tắt đúng hết các TV cần tắt rồi.”
Mỗi chiếc TV trên tường lần lượt biến mất, trả lại bức tường trơn tru, đối diện với họ lúc này là ba cánh cửa.
[Đêm trò chơi] sắp bắt đầu.
Một vạch chỉ đường xuất hiện dưới chân họ.
Nhưng Lục Ly không đi tiếp.
Cậu xoay người, nghiêm túc nhìn vào màn hình vừa tắt.
"Nặc Nặc"
“Trước khi bước vào màn đêm… Anh muốn hỏi em một câu.”
“Chú hề có phải là mẹ em không?”