Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 39: Chào mừng đến với thiên đường vĩnh cửu 37

Trước Sau

break

Lục Ly tạm dừng cả hai đoạn video, ánh mắt cũng thu lại.

Đống rác trên bàn trà vừa được phân loại xong giờ đã bớt đi rất nhiều. 

Trên bàn đặt mấy túi đồ ăn mang về, một đống quần áo bẩn vo lại thành cục, vỏ chai bia và những lá bài tây rơi lộn xộn. So với ban đầu, nơi này đã sạch sẽ hơn một nửa.

Lạc Gia Bạch thở phào nhẹ nhõm:

“Cuối cùng cũng không còn cái mùi khiến người ta buồn nôn nữa. Ban nãy bẩn đến mức hoàn toàn không giống chỗ người ở!”

“Xem ra cái bàn trà này là chỗ 'rơi đồ' rồi, chắc giờ sẽ xuất hiện đạo cụ mới cho xem.”

Anh cúi người tìm kiếm, vừa tìm vừa lẩm bẩm:

“Sao cứ ngửi thấy mùi rượu thế nhỉ? Rác nhiều kinh khủng… Không để ý cái bàn trước có chai bia không… Giờ thì tôi tin người tiêu hoang là ba rồi.”

“Tìm được rồi!” 

Lạc Gia Bạch nhanh chóng lục ra một túi tài liệu dày cộp, đưa cho Lục Ly.

Lục Ly mở túi, lấy ra một xấp tài liệu lớn nhỏ khác nhau, trải hết lên bàn.

Lạc Gia Bạch cầm từng tờ lên xem, vừa đọc tên từng cái:

“Giấy thỏa thuận ly hôn… Giấy giám định thương tích, biên bản hòa giải… còn có một bản phán quyết của tòa.”

Mỗi tài liệu trong túi đều ghi rõ giới tính của người sở hữu:

Nữ.

Đây là túi hồ sơ của mẹ.

“Ba tờ đầu tiên đều có ngày trước 29 tháng 3. Trong đó, đơn ly hôn được nộp đến ba lần, báo cáo giám định thương tích cũng mỗi lần một nặng hơn, vết thương trải khắp toàn thân, nhưng biên bản hòa giải đều bác bỏ yêu cầu ly hôn của bà ấy.”

“Bác bỏ, bác bỏ, bác bỏ. Tại sao lại bác bỏ cả ba lần? Đến xương sườn bà ấy cũng bị đánh gãy mà vẫn không cho ly hôn à?”

Lạc Gia Bạch cảm thấy mấy tờ giấy trên tay mỗi lúc một nặng.

Nặng đến mức mu bàn tay anh vì giận dữ mà căng cứng, bắt đầu run rẩy.

“Thì ra là vậy!” 

Giọng Lạc Gia Bạch khàn đặc,

“Người bạo hành trong nhà thật ra là ba! Nhưng ông ta quá khôn ngoan trước mặt người ngoài, trước mặt hàng xóm, ông ta đóng vai một người đàn ông yêu vợ thương con. Hàng xóm đều tin ông ta vô điều kiện." 

"Chỉ cần không chứng minh được là tình cảm đã tan vỡ thì tòa sẽ phán rằng người chồng không có lỗi nghiêm trọng, lại hòa giải cho có rồi không cho ly hôn.”

Ngay cả anh cũng từng bị vẻ ngoài của ông ta đánh lừa.

Nghĩ đến chuyện trước đây, mình còn đầy tự tin mà đoán rằng bố là người đàn ông tốt…

Lạc Gia Bạch thấy buồn nôn.

Diễn quá giỏi rồi.

Giỏi đến mức thật khốn nạn.

Lục Ly nhíu mày, cậu cầm lên tờ cuối cùng, cũng là bản án duy nhất có ngày sau ngày 29 tháng 3 đọc thành tiếng:

“Ngày 30 tháng 3, bản án xác định bên nữ trong lúc phản kháng đã vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng, khiến bên nam bị điếc vĩnh viễn tai phải, gây tổn hại nghiêm trọng đến thân thể."

"Bị cáo buộc cố ý gây thương tích cho người khác, bị xử phạt tù có thời hạn không quá 3 năm.”

Kết quả cuối cùng là lĩnh án 1 năm tù giam.

Một cuộc ly hôn dường như mãi mãi chỉ có một con đường là hòa giải, vậy mà cuối cùng lại được phê chuẩn bằng một cách đầy châm biếm như thế.

Ngày 30 tháng 3, mẹ bị tuyên án.

Trong nhật ký của Nặc Nặc, mẹ cô bé đã kéo va-li rời khỏi nhà vào ngày 29 tháng 3, bỏ lại cô bé một mình.

Thì ra mẹ không phải là một kẻ nhẫn tâm, là người đàn bà điên rồ đã ruồng bỏ Nặc Nặc.

Mẹ chỉ là một người quá đau khổ.

Đau khổ đến mức không còn một ai trong thế giới cực đoan này có thể hiểu được bà.

Cũng chẳng có ai từng ra tay giúp bà cả.

Lục Ly nhìn tờ giám định thương tích, phía sau tờ giấy là những tấm ảnh báo cáo, da thịt bầm tím từng mảng. 

Cậu nhíu mày, dùng đầu ngón tay khẽ chạm lên từng vết thương, rồi hỏi:

“Chẳng phải... Chỉ có hai người yêu nhau mới kết hôn sao?”

Khi còn bị nhốt trong phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng cậu sẽ nghe thấy tiếng vọng mơ hồ từ bên ngoài lớp kính sinh hóa, nơi có hai nhân viên trực ban nói chuyện phiếm về cuộc sống bên ngoài.

Họ kể rằng mình đã chia tay, không còn yêu người cũ nữa. 

Họ đã yêu một người mới... Và sắp kết hôn rồi.

Lúc ấy, cậu lặng lẽ lắng nghe. Muốn biết...

Thế nào gọi là yêu?

Tình yêu... Có phải là một dạng cảm xúc?

“Hai người yêu nhau thì mới cưới á? Dĩ nhiên là không rồi!”

Lạc Gia Bạch ngạc nhiên trước sự ngây thơ của Lục Ly, nhưng cũng kiên nhẫn giải thích:

“Kết hôn không có nghĩa là yêu nhau. Và yêu nhau cũng chưa chắc sẽ cưới nhau.”

Lục Ly trầm ngâm suy nghĩ.

Thì ra, dù đã nên vợ chồng, đã sinh con với nhau… 

Nhưng hai người có thể vẫn chỉ là kẻ mộng mơ trên hai con đường khác biệt, không hề có tình yêu.

Hóa ra… Tình yêu mà cậu luôn muốn tìm, muốn được chứng kiến, không hề tồn tại.

“Bên trong còn một quyển sổ.”

Cậu lắc nhẹ túi hồ sơ, phát hiện dưới đáy còn giấu một cuốn sổ nhỏ. 

Cuốn sổ đã được mở ra viết rất nhiều lần, đến mức trang giấy cong vênh, lồi lõm vì mực thấm.

“Đây là sổ tay của mẹ.”

Nội dung bên trong được viết bằng nét chữ nắn nót, từng nét như dồn nén cả tâm sự:

...

[Thứ Hai]

Tôi đang cải tạo tốt trong trại giam. Tôi tự nguyện đảm nhận việc dọn vệ sinh khu nhà tắm, còn được làm tổ trưởng.

Công việc lao động cải tạo cũng giống như những việc lén làm ở nhà trước kia, may búp bê thuê.

Nặc Nặc ngày trước thích búp bê lắm. 

Mỗi lần tôi hoàn thành xong đơn hàng, lại giữ được một con cho con bé. 

Vài năm trôi qua, trong phòng con đã có rất nhiều búp bê… Không biết trong khoảng thời gian tôi rời đi, anh ta có đối xử tốt với con không?

Anh ta nghiêm khắc quá mức, ngày nào cũng ép con học, chẳng cho nó thời gian chơi. 

Tính cách Nặc Nặc mới dần trở nên khép kín như vậy… Haizz.

...

Lật sang một trang khác:

[Thứ Bảy]

Trưởng trại giam nói sẽ làm đơn xin giảm án cho tôi… Tôi có thể ra ngoài thăm Nặc Nặc rồi!

Không, tôi không thể đi gặp con bé… Tôi không dám.

Nếu bị bạn học của con nhìn thấy, chắc chắn sẽ có người chế giễu con là “đứa trẻ có mẹ là tội phạm”… Mà Nặc Nặc thì vẫn còn quá nhỏ.

Chữ viết trong sổ đậm đến mức hằn cả sang mặt sau của trang giấy, từng nét mang theo cảm xúc mãnh liệt, gần như tuyệt vọng của người viết.

Trên trang giấy, những giọt nước mắt đã khô để lại vết nhòe nơi cuối dòng chữ, rạn ra thành từng đường nứt như vết sẹo xấu xí.

...

[Thứ Tư]

Lại mơ thấy con rồi, con gái à…

Mẹ hối hận! Mẹ rất hối hận!

Người mẹ cảm thấy có lỗi nhất trong đời này, chính là con.

Sai lầm lớn nhất cuộc đời mẹ chính là cuộc hôn nhân ấy, khi phải sống suốt 12 năm với một kẻ tồi tệ kinh tởm như vậy.

Mẹ hối hận nhất là… Đã từng nói với con những lời cay nghiệt đến thế. Mẹ xin lỗi.

Thật ra mẹ không nỡ chút nào… Nhưng Nặc Nặc của mẹ ngoan lắm, con lúc nào cũng tha thứ cho người khác, miễn là họ không phạm lỗi quá lớn. 

Vậy thì… Làm sao mẹ dám tiếp tục ở bên để kéo con sa xuống cùng?

Mẹ không muốn làm gánh nặng cho con nữa… Con cứ hận mẹ đi.

...

Trang cuối cùng, nét chữ đã nhẹ nhàng hơn, như thể người viết đã hạ được quyết tâm nào đó:

[Chủ nhật]

Hôm nay là ngày được ra tù sớm. Tôi đã quyết định rồi, phải đi gặp Nặc Nặc.

Chỉ cần được nhìn con bé từ xa… Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ rồi.

Bây giờ con sống có tốt không? Mẹ nhớ con mỗi ngày.

...

“Thảo nào Nặc Nặc lại thích búp bê đến thế… Thì ra là vì tất cả đều là quà mẹ làm tặng con bé.” 

Lục Ly thì thầm. Khóe mắt cậu hơi ướt, một giọt lạnh buốt từ khóe mắt rơi xuống, cậu theo phản xạ đưa tay đỡ lấy.

Là nước mắt.

“Cậu khóc rồi à?” 

Lạc Gia Bạch, người tự nhận mình là một “đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất”, cố gắng ngẩng đầu 45 độ để nước mắt không rơi, nhưng hốc mắt lại đỏ hoe như sắp vỡ.

Vừa ngẩng đầu lên lại thấy vẻ mặt ngẩn ngơ như gà con lạc mẹ của Lục Ly, anh liền không kìm được nữa, nước mắt rơi thẳng xuống, nghẹn ngào bật thốt:

“Cậu bây giờ có cảm xúc phong phú hơn hồi mới vào phó bản nhiều lắm luôn đấy.”

“Vậy sao?” 

Lục Ly sững sờ, nhẹ giọng đáp:

“Cảm ơn.”

Tạm xem như đây là một lời khen dành cho mình đi.

Trang cuối cùng được lật xong, cuốn sổ chậm rãi khép lại.

Ngay lập tức, âm thanh máy móc vang lên:

[Tiến độ khám phá đạo cụ quan trọng: +0.2]

Trên tay Lục Ly, nút tắt màu đỏ trên chiếc điều khiển từ xa sáng lên.

Cậu nhắm vào hai chiếc TV đúng và ấn nút. 

Bức tường bên phải hai người lập tức sáng lên với một chiếc TV mới, cùng với một bản tin dự báo thời tiết mới cũng được phát.

Thời gian trên bản tin hiển thị: ngày 28 tháng 11.

Một chiếc TV hiển thị trời mưa, một chiếc khác lại hiển thị trời nắng.

Trên TV gắn trên bức tường bên phải, xuất hiện hình ảnh hai bà cụ không có mặt, lưng còng, mặc quần áo giản dị, tay xách theo một chiếc cặp sách nhỏ.

Một đứa cháu trai không mặt ríu rít như chú chim non, chạy quanh chân bà cụ.

Một chiếc micro phỏng vấn được đưa tới trước mặt bà.

[Các cô muốn phỏng vấn tôi à? Tôi vừa mới đón cháu tan học về xong. Các cô nói đến nhà bên cạnh? Tôi cũng có chút ấn tượng đấy. Nhà đó có đứa nhỏ tên là Nặc Nặc, học cùng lớp với cháu tôi. Tôi chỉ nói sơ chút ấn tượng về ông ba và đứa nhỏ nhà ấy thôi nhé.]

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc