Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 38: Chào mừng đến với thiên đường vĩnh cửu 36

Trước Sau

break

Nặc Nặc ghé sát vào màn hình, dường như đang cẩn thận quan sát hai tờ hóa đơn, sau đó lắc đầu:

“Trả lời sai rồi.”

Sắc mặt Lạc Gia Bạch ngay lập tức thay đổi, anh ta hoảng hốt quay đầu nhìn Lục Ly:

“Đoán... Đoán sai rồi à?”

Anh đặt lại hai tờ hóa đơn lên bàn trà, miệng thì thào như không thể tin được:

“Tức là... Tờ thu nhập là của mẹ, còn chi tiêu là của ba sao?”

Sao có thể như vậy được?

Ba chẳng phải là người có học vấn cao, chăm chỉ làm việc, còn rất yêu thương gia đình hay sao?

Sao cái tờ hóa đơn đầy chi tiêu xa xỉ, mua toàn hàng hiệu này lại là của ba được chứ?

Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?

Nặc Nặc nhẹ nhàng vỗ tay một cái:

“Chọn sai một lần rồi đó nha. Giờ mọi người đã quyết định ai sẽ trở thành búp bê xinh đẹp để cùng xem TV với Nặc Nặc chưa?”

Chúc Nguyệt siết chặt lòng bàn tay, gương mặt trắng bệch nhưng vẫn bước lên một bước:

“Là tôi.”

Nặc Nặc hơi thất vọng, lưu luyến nhìn Lục Ly một cái, nhưng cuối cùng vẫn tôn trọng sự lựa chọn của họ. 

Cô bĩu môi, quay sang Chúc Nguyệt nói:

“Thôi được… Dù sao thì… Chị cũng khá xinh đẹp mà.”

Chiếc TV chỗ Nặc Nặc xuất hiện chợt lóe sáng một tia trắng, rồi đột ngột tắt ngúm.

Ánh sáng chói khiến Lục Ly theo phản xạ phải chớp mắt một cái.

Đến khi lấy lại tinh thần, Chúc Nguyệt đã biến mất.

Cậu quay đầu nhìn về phía ghế sofa, nơi ban đầu chỉ có bảy con búp bê thì giờ đã thành tám.

Ở giữa còn trống hai chỗ, tựa như đang âm thầm rình rập, chờ họ chui đầu vào bẫy.

Lúc này, Lạc Gia Bạch ôm đầu đau khổ, mười ngón tay siết chặt da lòng bàn tay đến mức để lại vết hằn trên lớp băng quấn:

"Vậy là, toàn bộ suy đoán ban nãy của tôi đều sai? Ngay cả chiếc TV tôi chọn cũng sai? Nhưng... Tại sao? Tại sao lại là ba chứ?”

Lục Ly nhẹ nhàng vỗ vai anh, trấn an:

“TV chọn đúng rồi, chỉ là hướng suy luận bị đảo ngược.”

"Đừng tự trách quá. Có thể đưa ra được suy luận đầy đủ đã là một bước tiến rất lớn rồi. Lần sau chắc chắn anh sẽ làm tốt hơn.”

Lạc Gia Bạch gục đầu xuống, giọng đầy ủ rũ:

“Phía sau vẫn còn rất nhiều câu hỏi cần phải lựa chọn, nhưng bây giờ… Chúng ta đâu còn cơ hội để thử sai nữa…”

Anh cào mạnh vào lòng bàn tay như muốn tìm lại chút tỉnh táo, nhưng đầu óc vẫn mơ hồ rối loạn.

Không thể xâu chuỗi lại gì cả.

Anh bật cười, cắn nhẹ môi, tự giễu:

“Thật ra… tôi chẳng thông minh gì đâu. Trong đội, tôi luôn là người không đủ tư cách để đưa ra quyết định…”

Trên đỉnh đầu bất chợt vang lên giọng nói lạnh lùng mà dứt khoát của chàng trai trẻ:

“Những câu hỏi sau để tôi trả lời. Sẽ không sai nữa đâu.”

Lạc Gia Bạch bị Lục Ly túm cổ áo nhấc bổng lên.

Lục Ly nói:

“Chỉ cần còn có thể thử sai thì để anh trả lời trước. Sai một lần là chuyện bình thường, sai rồi thì thử lại, anh cần rèn luyện.”

Lạc Gia Bạch sững sờ:

“Nhưng... Phó bản này cũng sắp hết màn rồi…”

Lục Ly đáp:

“Thì sang phó bản sau, phó bản sau nữa. Trong Trò Chơi Tử Linh có vô số phó bản, thế nào cũng có chỗ cho anh rèn luyện khả năng độc lập.”

Đôi mắt Lạc Gia Bạch dần sáng lên, giọng nói run run:

"Cậu nói là… Cậu đồng ý lập tổ, kết đội với tôi rồi sao?”

Niềm vui quá lớn khiến đầu óc anh như quay cuồng.

Anh kích động bước tới bước lui, không thể khống chế được cảm xúc đang dâng trào.

Không hiểu vì sao, chỉ một lời thừa nhận từ Lục Ly lại khiến anh hạnh phúc đến thế.

Anh cảm thấy mình, là một người có ích.

Là một đồng đội đáng tin cậy.

Lục Ly khẽ “ừ” một tiếng, buông tay ra, cầm lại hai tờ hóa đơn rồi nói với Nặc Nặc:

“Thu nhập là của mẹ, chi tiêu là của ba.”

Nặc Nặc hài lòng gật đầu:

“Trả lời chính xác.”

Màn hình nơi cô bé đang đứng lập tức tối đen, nút tắt nguồn trên điều khiển cũng hiện lên trở lại.

Lạc Gia Bạch đưa điều khiển lại, hỏi:

“Vừa nãy cậu nói tôi suy luận ngược, vậy lẽ ra phải suy luận thế nào?”

“Manh mối đầu tiên để xác định đúng sai thật ra là bản tin thời tiết.”

Lục Ly mở ra các mảnh giấy ghi nhật ký của Nặc Nặc, lần lượt giơ từng tờ lên, chỉ vào dòng đầu tiên:

“Trong năm ngày đó, Nặc Nặc đều ghi lại ngày tháng và thời tiết. Trong đó, tờ ngày 29 tháng 3 chính là ngày trùng với bản tin thời tiết đầu tiên được chiếu trên TV.”

Lạc Gia Bạch ngạc nhiên, cầm lấy năm mảnh giấy nhìn qua nhìn lại, kinh ngạc không thôi.

Không ngờ một chi tiết nhỏ đến thế lại chính là mấu chốt then chốt.

Nội dung nhật ký anh cũng nhớ ra rồi, lần lượt là:

Ngày 3 tháng 3: Âm u

Ngày 29 tháng 3: Mưa

Ngày 26 tháng 11: Mưa

Ngày 3 tháng 12: Nắng

Ngày 14 tháng 12: Nắng

“Lúc hàng xóm được phỏng vấn, Nặc Nặc vẫn còn sống chung với ba mẹ.” 

Lục Ly giải thích:

“Vậy nên phải chọn một trong hai ngày là 3 tháng 3 và 29 tháng 3 để liên kết. Cả hai đều hợp lý, nhưng không có ngày nào là trời nắng, nên ngày 29 tháng 3 ngày mưa là đáp án đúng.”

Sau đó, Lục Ly hướng về màn hình đang chiếu bản tin thời tiết, chọn một cách dứt khoát. 

Cậu dùng điều khiển tắt bản tin thời tiết có trời nắng ở bên trái, rồi tắt luôn đoạn phỏng vấn hàng xóm khen ngợi nữ chủ nhân tương ứng với thời tiết nắng đó.

Căn phòng lập tức tối sầm lại.

Bốn chiếc TV đều bị tắt.

“Ơ? Sao lại mất hết rồi?” 

Lạc Gia Bạch quay vòng vòng quan sát, lúc này hai màn hình bản tin thời tiết trên trần nhà lại sáng lên lần nữa.

Nhưng lần này, nó đang phát dự báo cho ngày 22 tháng 2.

Lục Ly vẫn bình thản như thường:

“Bởi vì nếu tắt đúng chiếc TV, thì những cái còn lại cũng sẽ tự động tắt hết.”

Trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng “xì xì” của dòng điện, từng đợt điện áp như luồn vào dây thần kinh căng thẳng.

Trong lúc chờ đợi, tim Lạc Gia Bạch đập thình thịch vì hồi hộp. 

Mãi cho đến khi phía sau lưng sáng lên hai chiếc TV mới, anh mới thở phào nhẹ nhõm:

“Cậu thực sự chọn đúng rồi!”

Màn hình hiển thị bản tin thời tiết ngày 22 tháng 2:

Bên trái là “âm u chuyển nhiều mây”.

Bên phải là “trời nắng”.

Lạc Gia Bạch bắt đầu bắt chước cách suy luận của Lục Ly, tìm tờ giấy ghi nhật ký phù hợp:

“Gần nhất là tờ ngày 3 tháng 3 trời âm u. Vậy TV bên trái là đúng. Bây giờ phải xem trong nội dung hiển thị tiếp theo của TV, có gì liên quan đến thời tiết không.”

Lục Ly xoay người lại, nhìn vào bức tường TV phía sau lưng ghế sofa.

Trên màn hình, xuất hiện hai người đàn ông giống hệt nhau, không có mặt. 

Họ mặc áo blouse trắng, đeo đồng hồ trên cổ tay, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, trông như những người làm việc trong môi trường đòi hỏi sự chính xác cao.

Một micro có logo của đài truyền hình đang hướng về phía họ. 

Người đàn ông liên tục nhìn đồng hồ, gương mặt tuy không rõ, nhưng từng động tác toát ra vẻ lo lắng, căng thẳng.

[Tôi có ca phẫu thuật sau nửa tiếng nữa, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Các anh định phỏng vấn bao lâu? Ồ, hỏi ấn tượng của tôi về gia đình đó à?]

[Tôi không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng từng thực hiện một ca phẫu thuật cho người chồng. Lúc đó tình trạng của anh ta khá nghiêm trọng. Người để lại ấn tượng sâu đậm nhất với tôi chính là vợ/chồng của anh ta.]

Lục Ly tạm dừng đoạn ghi hình bên trái.

[Hôm nay thời tiết không tốt, tầm nhìn thấp, xe cộ chạy chậm, tôi chỉ nói vắn tắt vài câu. Nhà họ thường xuyên có tiếng khóc la vọng ra, nhưng tôi sống ở tầng trên nên không nghe rõ là giọng đàn ông hay đàn bà.

Tôi nghĩ chắc chắn là do người vợ gây ra! Cô ta chắc có vấn đề nghiêm trọng về bạo lực, thậm chí là tinh thần. Tôi đã mong cô ta bị đưa vào bệnh viện tâm thần từ lâu rồi!]

[Lúc người chồng được đưa đến viện, tôi chính là bác sĩ phẫu thuật chính, tai anh ta bị rách một đường dài xuống tận cổ, chữa xong thì tai trái bị điếc nặng. Phải đánh thế nào mới gây ra vết thương như vậy chứ! Tôi không muốn sống cạnh một kẻ giết người!]

Lục Ly lại tạm dừng đoạn ghi hình bên phải.

[Cậu đứng lệch sang trái một chút đi, ánh nắng phản chiếu chói quá làm tôi không mở mắt được. Gia đình đó đúng là kỳ quặc, đứa bé thì lầm lì, ít nói, người chồng thì quá nhu nhược! Anh ta một mình, đầu đầy máu đến bệnh viện khám, tai gần như điếc hẳn. Sau đó người vợ đến, vừa tới đã hét lên như điên với anh ta, vậy mà anh ta chỉ đứng im chịu trận.]

[Tôi thấy anh ta thật sự quá đáng thương! Một mình vừa phải chăm con, vừa kiếm tiền nuôi gia đình, còn bị vợ bạo hành mà không dám phản kháng. Tốt nhất nên ly hôn sớm thì hơn!]

Lúc này, Lạc Gia Bạch bất chợt kêu lên kinh ngạc, chỉ tay vào bàn trà:

“Đồ trên bàn… Tất cả đều đã thay đổi rồi!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc