Nhận được ánh mắt khẳng định từ Lục Ly, Lạc Gia Bạch lập tức như được tiếp thêm dũng khí.
“Tôi có một suy đoán táo bạo!”
Anh ta không ít lần từng muốn đoán đúng trước cả Lục Ly, nhưng lần nào cũng hoặc đoán sai, hoặc suy nghĩ lệch hướng.
Toàn phải đợi Lục Ly nhắc mới mò ra được đáp án.
Lần này thì khác.
Trong lòng anh cuồn cuộn một cảm giác nhiệt huyết chưa từng có.
Gắn kết các đạo cụ quan trọng và manh mối chủ chốt, anh hình dung ra một câu chuyện:
“Ba mẹ của Nặc Nặc có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Sau nhiều lần cãi vã, xảy ra một biến cố xã hội nghiêm trọng, kéo theo việc Nặc Nặc bị bạn học xa lánh và bắt nạt ở trường."
"Sau đó mẹ cô bé bỏ đi, để lại người ba đơn thân tần tảo nuôi con. Vừa phải dậy sớm thức khuya kiếm tiền mưu sinh, vừa phải chăm lo cho tâm lý méo mó của con gái, đến mức phải hóa trang thành chú hề để làm bạn với con trong công viên.”
Lạc Gia Bạch mở vòng tay ra, một lần nữa đối chiếu các manh mối và đạo cụ đã thu được:
“Chú hề và người ba không thể xuất hiện cùng lúc…”
“Hiện tại toàn bộ manh mối chúng ta có được đều liên quan đến người ba, nhân vật này hiện lên rất rõ ràng, có chiều sâu hơn mẹ."
"Khi cả hai lựa chọn đều nghe hợp lý, thì lựa chọn nào phù hợp với chủ đề hơn mới là đáp án đúng. Vì vậy, chiếc TV của người ba là chính xác, chúng ta nên tắt cái còn lại.”
Phân tích xong, Lạc Gia Bạch bắt đầu thấy căng thẳng.
Anh quay sang thấy ánh mắt ngơ ngác của Chúc Nguyệt, biết chắc là không trông cậy được gì rồi.
Thế là sốt ruột nhìn về phía Lục Ly, gấp gáp hỏi:
“Cậu thấy sao?”
Lục Ly hơi nhíu mày, đang định lên tiếng thì ánh mắt vô tình lướt qua chiếc TV đang phát dự báo thời tiết.
Chính từ chỗ đó, bọn họ đã bị rơi xuống.
Khi rơi tự do qua lớp cát, nếu không phải cậu chủ động kéo Lạc Gia Bạch theo thì có lẽ bây giờ hai người đã không còn chung một nhóm.
Nếu là trường hợp như vậy, Lạc Gia Bạch sẽ tìm ai để xác nhận suy đoán của mình?
Chỉ trong phó bản cấp D mà đã có tới hai cửa ải cố tình chia tách người chơi. Vậy thì đến cấp C, cấp B, thậm chí là cao hơn, yêu cầu tự mình suy luận chắc chắn sẽ nhiều gấp bội.
Lạc Gia Bạch thật ra rất thông minh, chỉ là anh cần cơ hội để rèn luyện.
Lục Ly không nói là đúng hay sai, chỉ mỉm cười với anh, rồi đưa điều khiển ra:
“Anh có thể thử một lần.”
“Đưa cho tôi á? Lỡ như đoán sai thì sao?”
Lạc Gia Bạch do dự, chần chừ một hồi mới dám nhận lấy.
Nhưng khi nhìn kỹ chiếc điều khiển, anh chợt hét lên:
“Nút tắt nguồn biến mất rồi!”
Màn hình tivi đang chiếu bản tin thời tiết phát ra âm thanh “xì xì” rồi chuyển trở lại hình ảnh ban đầu, hai cô bé Nặc Nặc.
Quả nhiên, Nặc Nặc vẫn luôn lén theo dõi bọn họ.
Giọng cô nhẹ nhàng vang lên:
"Trước khi chọn tắt TV, các anh phải xác định được chủ nhân của hai tờ hóa đơn kia là ai.”
Lạc Gia Bạch thì thầm:
“Chuyện này chẳng phải rõ ràng rồi sao? Thu nhập là của ba, còn chi tiêu là của mẹ.”
Lục Ly hơi nheo mắt lại, bỗng hỏi ngược lại:
“Nếu đoán sai, hình phạt là gì?”
Nặc Nặc chống cằm, thản nhiên nói:
“Trò chơi này có khá nhiều câu hỏi yêu cầu phân biệt như vậy. Mỗi lần trả lời sai, các anh phải chọn ra một người trong nhóm… trở thành búp bê, mãi mãi ở lại đây làm bạn với em.”
Lục Ly hỏi tiếp, giọng nghiêm túc:
“Nếu vượt qua hết cửa ải, người bị biến thành búp bê có thể trở lại bình thường không?”
Nặc Nặc bị hỏi đến ngập ngừng, nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu:
“Về nguyên tắc… Là không thể.”
Lục Ly mở giao diện vòng tay, lướt qua cửa hàng điểm thưởng một hồi.
Khi ngẩng lên lại, cậu chìa tay ra.
Trong lòng bàn tay là một viên kẹo được bọc trong lớp giấy lấp lánh như pha lê.
“Cho em một viên kẹo.”
Lạc Gia Bạch lập tức “hú” một tiếng, rồi nháy mắt điên cuồng với Lục Ly:
“Boss đã nói là không được rồi đó! Cậu còn dám chọc nó nữa à? Nhỡ làm nó nổi điên thì sao? Con bé này không hề đơn thuần như vẻ ngoài đâu… Nó mà tức lên là.”
“ăn người đấy!”
Còn chưa kịp thốt ra mấy âm cuối, thì gương mặt của Nặc Nặc bỗng trườn dài ra khỏi chiếc màn hình, dọc theo các khối tivi.
Thắp sáng từng chiếc màn hình tối đen trong căn phòng.
Cuối cùng, cô dừng lại ở chiếc tivi gần Lục Ly nhất.
Nặc Nặc nhe răng cười, để lộ hàm răng trắng tinh, thòm thèm đến mức khẽ chép miệng một cái:
“Sao anh biết em thích loại kẹo này nhất vậy?”
Lục Ly không đáp, chỉ tiến lại gần chiếc tivi đó, đưa viên kẹo ra, rồi hỏi:
“Bây giờ còn có nguyên tắc gì không?”
Nặc Nặc đưa tay nhỏ ra khỏi màn hình, chộp lấy viên kẹo.
Lòng bàn tay của cô bé chạm vào tay của Lục Ly.
Cậu lập tức nhận ra.
Tay của Nặc Nặc không hề lạnh.
Ngược lại.
Nóng rực như lửa.
Nóng đến mức như thể đang cháy bừng lên.
Lục Ly siết chặt bàn tay trống rỗng, lặng lẽ nhìn Nặc Nặc, trong lòng mang theo một tia suy tư.
Nặc Nặc vui mừng khôn xiết, hí hửng mang viên kẹo vào lại bên trong màn hình tivi:
“Vị khách xinh đẹp ơi, đây là bí mật nho nhỏ giữa anh và em nhé, đừng kể với người thứ ba nha~”
Rồi cô bé nhoẻn miệng cười:
“Nếu anh có thể vượt ải thành công, thì cho dù đồng đội của anh đã bị biến thành búp bê, cũng có thể được phục hồi.”
Hai “người thứ ba và thứ tư” đang có mặt ở đó nghe đến đây lập tức liếc mắt nhìn nhau, bản năng lùi về sau một bước.
Lạc Gia Bạch giả vờ ngẩng đầu nhìn trần như thể đang chiêm ngưỡng thời tiết trong nhà, còn Chúc Nguyệt thì dán mắt vào chiếc vòng tay, chăm chú đến mức muốn dùng ánh nhìn khoan một cái lỗ trong đó.
Lục Ly thản nhiên khen:
“Nặc Nặc đúng là một cô bé rất hiểu chuyện.”
“Hiểu chuyện cái đầu cậu ấy…”
Lạc Gia Bạch quay phắt đầu lại, vừa sợ vừa tức, khó nhọc nuốt nước bọt:
“Cậu thật sự thấy… Cô bé hiểu chuyện? Phó bản của cậu với tôi, tuyệt đối không cùng hệ rồi.”
Lục Ly đẩy hai tờ hoá đơn tới trước mặt Lạc Gia Bạch:
“Anh trả lời câu hỏi trước, rồi hãy tắt TV.”
Lạc Gia Bạch cười gượng, gãi mũi một cái:
“Sao cậu yên tâm để tôi làm vậy? Là vì lần này tôi suy luận hay quá hả…”
Vừa dứt lời, sắc mặt anh lập tức cứng lại, giọng cũng đổi hẳn:
“Khoan đã... Tại sao cậu lại hỏi trước hình phạt khi trả lời sai là gì?”
“Tôi có linh cảm rất, rất không lành đây nha!”
Lạc Gia Bạch lí nhí hỏi:
“Chẳng lẽ… Những suy đoán hồi nãy của tôi… Đều sai hết rồi?”
Chúc Nguyệt chủ động bước lên:
“Sai thì cũng không sao. Dạng phó bản như thế này vốn là dùng mạng để thử sai mà.”
“Chúng ta có ba người. Chỉ cần một người còn sống là có thể vượt ải. Trước đây tôi cũng toàn nhờ đồng đội hỗ trợ mà vượt qua được phó bản. Những trò kiểu ‘đồng đội chết thử trước’ tôi gặp không ít.”
Cô quay sang Lục Ly và Lạc Gia Bạch, nghiêm túc hứa:
“Lần đầu tiên, có thể để tôi thử sai trước.”
Trong phòng livestream của Lục Ly, khán giả bắt đầu nổ tung với vô số luồng ý kiến:
[Anh ấy lại hiểu đúng nữa rồi! Cái viên kẹo này chính là thứ duy nhất Nặc Nặc từng viết rõ ràng là thích trong nhật ký! Nhìn phản ứng của Nặc Nặc là biết, món đạo cụ mà streamer chọn sau một hồi lâu lục lọi chắc chắn giống với kẹo mà chú hề từng đưa cho cô bé! Không ngờ còn có thể chơi theo kiểu này!]
[Trời má!!! Ban đầu chỉ thấy anh ấy dắt mũi mấy người chơi cùng phó bản, ai ngờ đến cả boss phó bản cũng bị anh ấy dắt luôn! Cảm giác như anh ta lúc nào cũng lách luật một cách đầy xảo quyệt để kiếm lợi thế cho mình. Không tốn một đồng mà vẫn đạt được mục tiêu. Đẹp trai lại còn thông minh, đúng là ngầu chết đi được!]
[Tôi chịu thua rồi! Một người thì rụt rè nhút nhát, một người thì do dự mãi không chịu nhấn! Nhấn đi chứ! Tôi chờ nãy giờ muốn hóa đá luôn rồi!]
["Chàng trai quấn băng" phân tích cũng hợp lý, trên đạo cụ cũng ghi rõ ràng rồi, streamer còn do dự gì nữa? Lúc trước làm việc còn có phong thái của streamer top bảng, giờ thì mất chất hết rồi! Số tiền tôi donate coi như vứt xuống sông, tôi đi trước đây!]
[Tôi phải vận dụng cả năm bộ não để suy nghĩ, cuối cùng cũng khẳng định được: tờ hóa đơn thu nhập là của ba! Một phó bản cấp D nhỏ xíu thôi mà, còn định tạo cú twist gì nữa?]
[Khoảnh khắc streamer giơ điều khiển lên, cảm giác như ảnh đang ở ngay trước mặt tôi vậy đó, trời ơi cái mặt đẹp trai đó (???w???), tôi nghi là giữa tôi với ảnh có chút... mờ ám rồi đó nha~]
Lạc Gia Bạch cầm lấy hai tờ hóa đơn, nhìn về phía Nặc Nặc đang chờ trong màn hình, rồi cẩn thận nói ra đáp án:
“Tờ hóa đơn thu nhập là của ba, tờ chi tiêu là của mẹ.”
“Đúng không…?”