“Chúng ta nghe lại lần nữa đi.”
Vừa hay, cậu cũng có vài chi tiết muốn xác nhận lại.
Lục Ly bấm nút phát lại.
Khi đang suy nghĩ, những ngón tay thon dài của cậu đan vào nhau, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên chiếc vòng tay, cảm nhận được sự mát lạnh mịn màng lan tỏa nơi đầu ngón.
Chiếc vòng tay vào thời điểm này, dường như giúp cậu giữ được sự bình tĩnh để suy luận.
Phần đầu và đôi mắt của con rắn được đầu ngón tay chạm nhẹ, ở chỗ Lục Ly không nhìn thấy được, lặng lẽ phát ra một tia sáng âm u mờ mờ.
Trong [ban ngày của trò chơi], ánh sáng đầy đủ, mọi ngóc ngách tối tăm đều bị chiếu sáng rõ ràng.
Thế nên ánh sáng mờ mịt đó, trong lúc này, trông thật sự nhỏ bé không đáng kể.
...
Bộ phận phát triển của Trò chơi Tử Linh đột nhiên nhận được một bức công văn dày cộp.
Nội dung yêu cầu bổ sung một mục phân loại hoàn toàn mới:
Nội thất gia đình.
Trong công văn có liệt kê danh sách những sản phẩm được đề xuất thêm vào, đồng thời còn sắp xếp theo mức độ quan trọng.
"Trọng điểm là phải thêm… gối, gối đầu?"
Người phụ trách cầm tờ công văn xoay tới xoay lui, lật ngược, lật xuôi đọc đi đọc lại đến bốn lần, xác nhận mình không đọc nhầm.
"Cái này… chẳng phải toàn là đồ dùng trên giường hay sao?"
Hình dạng ngụy trang của anh ta là một con sói.
Lúc này, cái đuôi sói không còn tí tôn nghiêm nào đang run lập cập, bị kẹp chặt giữa hai chân.
Anh ta nơm nớp lo sợ, rụt rè nhìn tà thần mang sừng dê vừa đích thân hộ tống công văn đến.
Một dấu chấm hỏi khổng lồ mắc kẹt ở cổ họng.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, anh ta run rẩy hỏi ra miệng:
“Thưa đại nhân, thể loại này mà triển khai thì chắc chắn sẽ cực kỳ ế ạ! Thậm chí còn ế hơn cả [thời trang] với [ngoại hình]! Đến lúc đó, bộ phận chúng tôi chắc tiêu đời luôn rồi!”
Bị tà thần sừng dê liếc lạnh một cái, người phụ trách hình dạng sói cố lấy dũng khí, vừa run vừa tự xách cái đuôi đang co rúm của mình, nói ra suy nghĩ:
“Trong Trò chơi Tử Linh, người chơi vốn đâu có cần trải nghiệm thoải mái đâu ạ. Trong [ban ngày của trò chơi], sinh tồn thôi còn khó. Còn trong [ban đêm], được miễn phí cho cái giường với cái chăn là họ đã thấy mãn nguyện rồi…”
“Mấy món được đổi nhiều trong game toàn là nhu yếu phẩm thiết yếu. Nếu giờ mà phát triển sản phẩm nội thất, thậm chí còn mở hẳn một danh mục mới… Thì ngân sách chắc chắn là gãy gánh giữa đường luôn…”
“Không cần lo chuyện ngân sách.”
Tà thần sừng dê lạnh lùng ngắt lời.
“Còn vấn đề gì khác không?”
Bị nhìn chằm chằm, từng sợi lông trên đuôi sói của người phụ trách dựng đứng cả lên.
Biết rõ không còn đường lui, anh ta cúi rạp người, lí nhí hỏi:
“Vậy… Vậy thưa đại nhân, cụ thể là khi nào bắt đầu khởi động dự án này ạ?”
Một nửa khuôn mặt tà thần là hộp sọ dữ tợn, nửa còn lại là da thịt căng chặt, lạnh lùng nghiêm túc.
“Lên hệ thống trong vòng mười lăm ngày.”
Nghe xong, mắt người phụ trách trắng dã, chân mềm nhũn, miệng lắp bắp:
“Trước đây chúng tôi phát triển các phân loại khác, từ thiết kế đến sản xuất rồi đưa lên hệ thống, ít nhất cũng phải mất sáu tháng…”
“Ngươi không đủ năng lực thì cách chức. Đổi một tà linh có năng lực hơn lên thay.”
Tà thần sừng dê hừ lạnh một tiếng, rồi từ túi áo vest may đo vừa khít, lấy ra một cây bút máy màu vàng kim cùng một cuốn sổ tay nhỏ bằng bàn tay.
Y dùng ngòi bút chỉ vào đám nhân viên tà linh trong bộ phận, bề ngoài thì cúi đầu chăm chỉ làm việc, thực chất ai nấy đều vểnh tai lên nghe lén:
“Trong số các ngươi, ai có thể hoàn thành trong vòng mười lăm ngày, lập tức phá lệ đề bạt làm quản lý bộ phận.”
Người phụ trách sói “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống.
“Thưa đại nhân! Xin ngài đừng mất công chọn người mới! Để tôi làm là hợp lý nhất rồi! Mười lăm ngày chứ gì!”
Anh ta nghiến răng, từng chữ như nặn ra từ kẽ răng:
“Không thành vấn đề, thưa đại nhân. Thời gian vẫn dư dả! Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo!”
Tà thần sừng dê hài lòng cất bút và sổ.
Một bên mắt cụp xuống, lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn.
“Mười lăm ngày là hạn chót. Càng sớm càng tốt.”
“Nhìn kỹ con dấu cuối cùng trong văn bản đi.”
“Đây là… Mệnh lệnh của Minh Vương.”
...
Chiếc tivi dù đã xem hai lần vẫn chẳng ra được manh mối gì rõ ràng.
“Cái nào nghe cũng giống như đúng hết á…”
Chúc Nguyệt lo đến mức mồ hôi rịn cả đầu mũi.
"Nặc Nặc nói mỗi bản tin chỉ được xem tối đa năm lần, hay là… Chúng ta tiết kiệm lượt xem đi? Hết năm lần là bắt chúng ta phải đưa ra lựa chọn luôn đấy!”
Rõ ràng là thông tin được cung cấp không hề ít, nhưng lại rất khó phân tích.
Thêm vào đó, vòng chơi này hoàn toàn không có hiện rõ đồng hồ đếm ngược.
Chính vì vậy, cảm giác căng thẳng lại càng tăng gấp bội, khiến người ta dựng tóc gáy.
“Cần tìm không phải là đúng hay sai, mà là mối liên hệ với bản tin thời tiết.”
Lục Ly sau khi xem đến lần thứ hai thì cuối cùng cũng tìm được điều mình cần.
Giọng cậu bình tĩnh, chậm rãi, rõ ràng:
“Cô ta nói mấy hôm nay trời mưa nên phải mang ô, tương ứng với trời mưa.”
“Còn đoạn cô ta nói ‘dù ngoài trời có nắng đẹp thế nào cũng không liên quan đến nữ chủ nhà, không cần trang điểm’ thì đó là trời nắng.”
Lạc Gia Bạch chăm chú lắng nghe, bỗng chốc như được khai sáng:
“Tức là, nếu chúng ta có thể xác định lời mô tả về nam hay nữ chủ nhà là đúng, thì đồng thời cũng sẽ biết được bản tin thời tiết nào là đúng.”
“Thông tin từ tivi vẫn chưa đủ.”
Lạc Gia Bạch xoay người, ánh mắt dừng lại trên chiếc bàn trà.
“Tụi mình thu dọn bàn trà trước, xem có sót lại gì không.”
Cả ba người ngồi xuống, bắt đầu lục lọi lại lần nữa, gom rác sang một bên kiên nhẫn phân loại từng thứ.
Lục Ly đẩy hộp pizza và suất gà rán sang bên cạnh, rồi dựng đứng một chai coca lên.
Bàn chỗ bị coca dính vào thì nhớp nháp, động tác của cậu bỗng dừng lại.
Ngay chỗ bị coca làm ướt, có hai mẩu giấy bị vò nát thành cục.
“Tìm cho tôi chỗ nào sạch sẽ một chút.”
Hai mẩu giấy đã bị coca ngấm ướt sũng, chỉ cần mở hơi mạnh tay là sẽ bị rách ngay.
“Để tôi!”
Lạc Gia Bạch nhanh nhẹn hất hết đống đồ sang chỗ khác, dọn ra một khoảng trống sạch.
Lục Ly cẩn thận mở phẳng mẩu giấy ra, cuối cùng cũng đọc được chữ viết bên trên.
“Là hai tờ hóa đơn.”
Lạc Gia Bạch ghé lại xem, cũng lên tiếng:
“Tên ghi trên hai tờ hóa đơn bị lem hết rồi, chỗ ghi tên ở đầu hóa đơn bị nước ngọt làm mờ, không nhìn ra.”
Lục Ly nói:
“Một tờ là thu nhập, một tờ là chi tiêu. Bây giờ chúng ta cần ghép đúng tên cho từng tờ.”
Vừa phân tích xong, chiếc vòng tay trên tay cậu lập tức phát ra thông báo:
[Tiến độ tìm kiếm đạo cụ then chốt: +0.2]
Hai mắt Lạc Gia Bạch sáng rực:
“Đúng hướng rồi!”
“Trời ơi!”
Chúc Nguyệt ôm chặt chiếc vòng tay tà linh, ngạc nhiên lẩm bẩm, ánh mắt nhìn Lục Ly đầy vẻ khâm phục từ tận đáy lòng:
“Từ khi vào phó bản tới giờ, đây là lần đầu tiên mình chủ động kích hoạt được thông báo vật phẩm then chốt.”
Lạc Gia Bạch vội ghé vào:
“Xem thử trong hóa đơn có gì nào! Hóa đơn chi tiêu ghi toàn mấy món mua sắm, quần áo, váy vóc… chậc, giá tiền phía sau toàn là hàng xa xỉ, tuy giao dịch không nhiều nhưng mỗi món đều tốn một đống tiền.”
“Còn hóa đơn thu nhập thì ghi là thù lao lao động, lương, tiền công. Mỗi ngày chỉ có một hai khoản thu vào, hình như là tính lương theo giờ, mà còn là mức lương tối thiểu.”
Chúc Nguyệt cảm thán:
“So với khoản chi tiêu thì đúng là muối bỏ bể.”
Lạc Gia Bạch siết hai tay lại, bất chợt vỗ tay “bép” một cái:
“Người được phỏng vấn trong TV nhắc tới ‘nam chủ nhân’ và ‘nữ chủ nhân’, chắc là đang nói đến ba mẹ của Nặc Nặc, đúng không?”