Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 35: Chào mừng đến với thiên đường vĩnh cửu 33

Trước Sau

break

Lạc Gia Bạch không thể tin nổi:

“Cái điều khiển này với cái bàn trà đúng là hai thế giới luôn ấy! Thật sự là trong cùng một căn nhà sao!”

Lục Ly cầm điều khiển lên, lật qua lật lại quan sát.

Túi bọc chống bụi sạch sẽ, mép viền ren màu hồng nhạt, trông cực kỳ nữ tính, giống như là đồ của một người rất có gu và yêu đời, luôn chăm chút cho không gian sống.

Trong khi đó, cái bàn trà lại chẳng khác gì một cái bãi rác mini, đồ đạc chất đống lộn xộn, chẳng có chút quy củ nào.

“Ở trong đống này còn nhét cả hai cái áo nữa này!” 

Lạc Gia Bạch cau mày lục lọi đống hỗn độn trên bàn, rồi vứt mấy món đồ dính nước sang bên với vẻ ghê tởm:

“Giặt xong mà không phơi, còn vứt lên bàn trà? Mốc meo, thối hoắc… Ai lại làm ra cái chuyện quái đản như vậy được chứ? Thật hết thuốc chữa!”

Chúc Nguyệt bình luận:

“Chuột chắc là mê chết cái phòng khách này.”

Lục Ly chĩa điều khiển lên trần nhà, nhắm vào hai chiếc tivi vẫn đang phát đi phát lại cùng một đoạn video.

Cậu bấm nút tạm dừng.

Hai chiếc tivi lập tức dừng lại, cả hình lẫn tiếng.

Lạc Gia Bạch tò mò:

“Những nút khác có xài được không?”

“Còn những nút khác dùng thế nào?” 

Lục Ly hơi lúng túng tìm nút bấm.

Lạc Gia Bạch đứng bên cạnh, nhiệt tình hướng dẫn:

“Đúng rồi, bốn nút lên xuống trái phải thì đổi kênh, số thì chọn kênh trực tiếp, còn dấu cộng trừ thì chỉnh âm lượng.”

Vừa nói đến âm lượng, anh ta đột nhiên thở dài một tiếng.

“Nếu mà cái điều khiển này dùng được với mấy con quái vật trong phó bản, không chỉ mỗi cái tivi thì tốt biết mấy!"

"Vào đây đến nay đã hai đêm tôi không ngủ nổi! Đêm nào cũng có một người phụ nữ khóc! Mà còn khóc không nghỉ hơi, như máy phát thanh vậy! Rợn người!”

Điều khiến Lạc Gia Bạch tức nhất là:

“Ngủ không ngon khiến tôi không thể phát huy hết thực lực ban ngày! Chứ không, tôi chắc chắn sẽ thông minh hơn nữa!”

“Anh nói đúng, tôi cũng nghe thấy.” 

Chúc Nguyệt vội vàng chen vào, cố gắng hòa nhập với hai người họ. 

Thấy ánh mắt Lục Ly nhìn qua, cô lập tức nở nụ cười lấy lòng, ngoan ngoãn gọi:

“Anh Lục.”

Lục Ly trầm ngâm một lát rồi đáp:

“Đừng gọi tôi là anh. Tôi mới hai mươi.”

“Hai mươi?” 

Chúc Nguyệt sửng sốt:

“Vậy cậu vẫn còn đang đi học à?”

Trong mắt cô, Lục Ly dù làm gì, nói gì cũng không hề giống sinh viên bình thường. 

Phong thái điềm tĩnh, tác phong quyết đoán, cách xử lý tình huống đều toát lên khí chất lãnh đạo. 

Khiến người ta không tự chủ được mà muốn tin tưởng và nghe theo.

Cô lại một lần nữa hối hận trong lòng.

Nếu ngay từ đầu khi mới vào trò chơi, cô không chọn bám lấy Tề Minh Đạt, mà là đi theo Lục Ly, thì bây giờ… 

Có phải mọi thứ đã khác rồi không?

“Cậu ấy không đi học đâu!” 

Lạc Gia Bạch nhanh nhảu chen vào, như thể đã hỏi trước câu này nên giờ có dịp liền giành quyền trả lời.

Anh ta còn làm ra vẻ thần bí, phẩy phẩy tay trước vẻ mặt ngơ ngác của Chúc Nguyệt:

“Thế giới của người giàu, cô không hiểu được đâu.”

“Gọi thẳng tên tôi là được rồi.” 

Lục Ly nói, lúc này cậu vẫn đang mày mò điều khiển, tay thao tác đổi kênh.

Màn hình tivi nhấp nháy rồi chuyển sang kênh mới.

Vẫn là nữ MC quen thuộc đứng ở góc phải màn hình, chỉ là lần này cô thay một bộ vest khác.

Giọng nói vang lên đồng bộ với hình ảnh:

[Xin chào mọi người, hôm nay là ngày 22 tháng 2, chào mừng quý vị đến với bản tin dự báo thời tiết...]

Lục Ly lại bấm nút quay về kênh trước.

MC đứng y hệt một chỗ, chỉ thay đổi quần áo và nội dung bản tin.

[Hôm nay là ngày 25 tháng 11...]

[Hôm nay là ngày 9 tháng 12...]

Lạc Gia Bạch ngẩng cổ nhìn mà suýt bị mỏi gáy:

“Toàn là dự báo thời tiết.”

Anh dần phát hiện ra quy luật:

Chuyển kênh lùi lại là quá khứ, chuyển tiếp lên là tương lai.

Hai chiếc tivi dường như chỉ phục vụ cho mục đích mà Nặc Nặc từng nhắc đến, xem dự báo thời tiết.

Sau bản tin ngày 9 tháng 12, Lục Ly bấm chuyển tiếp thêm một lần nữa.

Màn hình đột ngột tối đen.

“Cậu lỡ tay bấm nhầm nút tắt tivi à?” 

Lạc Gia Bạch nhìn Lục Ly loay hoay với điều khiển, cảm thấy cậu quá yếu trong mấy chuyện thường ngày, liền giơ tay chỉ:

“Vừa rồi không phải bấm cái nút đỏ này đấy chứ?”

Lục Ly lắc đầu.

Một lúc lâu không có hình ảnh nào hiện lên, nhưng đột nhiên vang lên tiếng khóc thét đầy ai oán, chói tai kỳ dị đến mức cả người đều nổi da gà...

Đó là giọng của một người phụ nữ trưởng thành.

Tiếng khóc thét thảm thiết, đầy sợ hãi, như đang chịu đựng một cuộc tra tấn khủng khiếp, khiến người nghe sởn gai ốc. 

Xen lẫn trong đó là những tiếng “thình thịch thình thịch” như tiếng đập cửa hoặc đập đầu, vang vọng không dứt.

“Chính là cái tiếng này! Cậu nghe thấy không?” 

Lạc Gia Bạch dựng đứng tai lên, cả người rợn lạnh như bị kim châm: 

“Giờ chưa đến 'ban đêm của trò chơi' mà? Sao cô ta lại bắt đầu khóc rồi?”

Lục Ly nheo mắt lắng nghe.

Cậu đã nghe người khác nhắc về âm thanh này rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên chính tai cậu nghe thấy.

Cậu cầm điều khiển, tăng âm lượng.

Tiếng khóc của người phụ nữ cũng lớn dần theo, gào đến chói cả tai, khiến màng nhĩ rung lên đau nhức.

“Dừng dừng dừng!” 

Lạc Gia Bạch chịu hết nổi, ôm đầu nhăn nhó như muốn sụp đổ:

“Giảm âm lượng giùm với! Nghe thế này tim tôi sắp rớt ra ngoài luôn rồi!”

Lục Ly bình tĩnh giảm âm, rồi chuyển kênh quay lại bản tin dự báo ngày 9 tháng 12.

Tiếng khóc... Biến mất hoàn toàn.

Lúc này Lục Ly đã chắc chắn: “Âm thanh phát ra từ trong tivi.”

“Nếu như đêm nào cũng nghe thấy, chắc chắn đây là manh mối quan trọng vẫn chưa được kích hoạt hoàn toàn.”

Từ những lần Lục Ly vượt ải trước đó, Lạc Gia Bạch cũng đã học được vài chiêu, anh thử suy đoán:

“Lập dòng thời gian cho nó, tiếng khóc của người phụ nữ xuất hiện sau ngày 9 tháng 12, nếu sau này có câu hỏi nào liên quan đến bà ta, ta có thể lần theo từ đây mà suy ra, đúng không?”

Lục Ly hiếm hoi dành cho anh một ánh mắt khen ngợi:

“Thông minh.”

Lạc Gia Bạch vui sướng, gương mặt không giấu được vẻ đắc ý:

“Giữ khiêm tốn thôi, đây mới là nửa trí tuệ thật sự của tôi thôi đó.”

Đúng lúc ấy, giọng la của Chúc Nguyệt vang lên cắt ngang:

“Lại có tivi sáng lên rồi!”

Cả ba lập tức nhìn về phía trước, trên bức tường đối diện, hơn chục chiếc tivi vốn đang tối om, giờ đã bật sáng hai cái ở giữa.

Hai chiếc đặt cạnh nhau, sát rịt như đôi song sinh, dường như là ký sinh cộng sinh, mà cũng giống một sự chia tách.

Lục Ly nhanh tay nhấn nút tạm dừng hai chiếc phát dự báo thời tiết, còn hai chiếc mới thì đã bắt đầu phát hình ảnh.

Màn hình hiện ra:

Hai người phụ nữ giống hệt nhau, đều không có gương mặt, đứng thẳng, tay xách theo túi nhựa bên trong có rau và hành, trông như vừa đi chợ về sau buổi tản bộ.

Một chiếc micro có logo truyền hình vươn tới trước mặt một trong hai người phụ nữ.

Cả hai bắt đầu nói, nội dung thì tương đối giống nhau:

[Các người hỏi tôi ấn tượng về gia đình đó à? Cũng khá sâu đấy! Nhất là ông/bà chủ nhà. Tôi thường xuyên gặp họ mà, nhà tôi ở ngay bên cạnh, động tĩnh gì trong nhà họ tôi cũng nghe rõ mồn một.]

Người phụ nữ đổi giọng một chút, rồi tiếp tục nói, nội dung bắt đầu khác biệt rõ rệt giữa hai màn hình: màn hình bên trái nói về người chồng, bên phải nói về người vợ.

Lục Ly bấm tạm dừng bên phải, chỉ nghe bên trái:

[Ông chồng ấy trông thật thà, tử tế lắm! Nghe nói học tới tiến sĩ, học vấn cao, công việc tốt, ngày nào cũng đi sớm về muộn để kiếm tiền nuôi gia đình. Còn hay giúp đỡ người khác nữa, có lần tôi mua nhiều rau, lại gặp mấy hôm mưa phải che ô, bấm nút thang máy khó khăn, anh ấy còn giúp tôi một tay.]

[Xảy ra chuyện thế này, nhất định không liên quan đến anh ta đâu! Tôi hay nghe tiếng vợ anh ta la hét điên dại trong nhà, tôi nghi là tinh thần của cô vợ có vấn đề.]

Màn hình bên trái phát xong, người phụ nữ bắt đầu lặp lại lần hai.

Lục Ly bấm tạm dừng, chuyển sang nghe bên phải:

[Cô vợ thì nhếch nhác, không biết chăm chút bản thân, suốt ngày mặt mày u ám! Mà cũng đúng thôi, làm mẹ rồi, đâu còn là một người độc lập, không thể ích kỷ được. Vì con cái, vì gia đình, bớt dùng mỹ phẩm cũng là điều nên làm. Cô ấy cũng không có việc làm, ở nhà làm nội trợ là đủ rồi, thời tiết bên ngoài tốt mấy thì cũng chẳng liên quan đến cô ta, trang điểm làm gì cho phí.]

[Xảy ra chuyện thế này, người đầu tiên tôi nghi chính là cô ta! Cô ta đầu óc có vấn đề! Ngày nào cũng dậy lúc năm giờ sáng để dọn nhà, nấu cơm, giặt đồ, cái máy giặt nhà họ còn bị rò nước! Lần trước tôi còn cãi nhau với cô ta vì chuyện đó, chỉ vì muốn tiết kiệm tí tiền mà nhất định không chịu thay máy mới, thà giặt tay còn hơn! Đúng là một người kỳ quặc!]

Người phụ nữ bên phải nghe có vẻ, có rất nhiều thành kiến với người vợ.

Lạc Gia Bạch tập trung cao độ, khoanh tay lại, sau một hồi suy nghĩ dữ dội thì ngẩng lên nhìn Lục Ly, mắt tràn đầy mong chờ:

“Cái nào sai vậy? Tôi nghe mà không phân biệt nổi luôn á!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc